Bạch Vũ Ngọc sau một tháng cực khổ rốt cuộc cũng đủ tự tin đi trả thù cho Cao Doanh Tâm, ngày hôm nay chỉ cần nàng còn hơi thở thì Đinh Quốc Ái đừng hòng thoát chết.
Phủ quốc sư ban đêm vô cùng yên ắng, Bạch Vũ Ngọc rất nhanh chóng đã tìm đến phòng ngủ của hắn.
Đinh Quốc Ái đang ngủ liền giật mình thức dậy khi cảm nhận được một thanh kiếm đang đặt trên cổ hắn.
Đinh Quốc Ái lộn một vòng thoát khỏi kiếm của Bạch Vũ Ngọc, đứng thẳng người với cây kiếm treo trên đầu giường, cùng Bạch Vũ Ngọc đánh nhau.
Bạch Vũ Ngọc chém đứt cánh tay đang cầm kiếm của Đinh Quốc Ái.
Đinh Quốc Ái ngã xuống đất, la lên đau đớn "Người đâu ? Có thích khách !"
Bạch Vũ Ngọc cười nửa miệng, bước đến ngồi chỏm trước mặt hắn "Người trong phủ của ngươi đã bị ta giết hết rồi, hiện tại đợi quân cứu viện ngươi đến, có lẽ phải mất nửa canh giờ"
Đinh Quốc Ái sợ hãi chui vào góc giường "Bạch Vũ Ngọc ngươi đừng làm càn, ta là mệnh quan triều đình, ngươi giết ta, ngươi cũng không sống yên"
Bạch Vũ Ngọc cười trong đau khổ "Từ ngày nam nhi ngươi đoạt nàng ấy khỏi ta, ta đã sống không bằng chết", nói xong liền một kiếm chém đứt đầu Đinh Quốc Ái.
Bạch Vũ Ngọc giải quyết xong kẻ thù liền đi ra ngoài, chỉ là đội quân của Đinh Quốc Ái tới sớm hơn dự tính, liền bao vay lấy Bạch Vũ Ngọc.
Bạch Vũ Ngọc vốn không có ý định bỏ chạy, ném kiếm xuống đất, nhìn bọn người kia "Tốt nhất là hãy bắn chết ta"
Vừa nói xong liền cảm nhận được sự đau nhói của sáu mũi tên ghim trên thân thể nàng. Bạch Vũ Ngọc nhả ra một ngụm máu, mơ màng nhớ về ngày trước sống cạnh Cao Doanh Tâm cùng mọi người vui chơi ở Tây Nguỵ ....
Ngay lúc Bạch Vũ Ngọc ngã xuống, đoàn binh của Phó Minh Huyền tiến vào bao vay tàn dư của Đinh gia.
Trương Sinh vội đỡ lấy Bạch Vũ Ngọc "Lạc Vũ Hà"
Phó Minh Huyền sớm đoán được Bạch Vũ Ngọc đi trả thù nên nhờ Trương Sinh âm thầm đi theo để bảo vệ nàng. Đồng thời thâu tóm thế lực của Đinh Quốc Ái. Như nàng đã dự, thống lĩnh bọn chúng không còn nên họ cũng mất luôn phương hướng, chỉ biết giữ mạng bằng cách đầu binh Phó Minh Huyền.
Trương Sinh đem Bạch Vũ Ngọc về phủ Phó Minh Huyền "Công chúa thứ tội, ta chậm trễ khiến nàng nguy hiểm tính mạng"
Phó Minh Huyền nhìn vết thương trên người Bạch Vũ Ngọc, liền bảo Trương Sinh "Truyền thái y"
"Ân"
Trương Sinh chạy ra ngoài, Phó Minh Huyền lo lắng cầm tay xem trước mặt đập cho Bạch Vũ Ngọc, lại bất ngờ phát hiện nàng vậy nhưng mà thân nữ nhân "Ngươi ...."
Lúc này, Trương Sinh đem thái y đi đến, Phó Minh Huyền liền đứng lên đóng cửa lại "Phò mã ta sẽ lo ... tất cả lui hết đi ..."
Trương Sinh khó hiểu nói vọng vào "Công chúa, có thái y chẩn đoán vẫn sẽ tốt hơn"
Phó Minh Huyền khoá chốt cửa "Không cần"
Nói xong đi lại vào bên trong, tự mình cứu lấy Bạch Vũ Ngọc.
Sau khi băng thuốc vào vết thương cho Bạch Vũ Ngọc, Phó Minh Huyền chỉ có thể thở dài "Ngươi và Doanh tiểu thư thật giống nhau ... đều không xem trọng mạng sống"
Ngày hôm sau, Phó Minh Huyền vì sợ Phó Đổng Trác truy cứu Bạch Vũ Ngọc tuỳ tiện xử lý Đinh Quốc Ái nên nàng đã lấy kiếm đêm vào người nàng để tạo hiện trường giả rằng Đinh Quốc Ái muốn uy hiếp nàng để công kích Phó Đổng Trác, vì vậy Bạch Vũ Ngọc với Trương Sinh mới buộc phải giết chết hắn.
Trương Sinh đem thuốc đến cho Phó Minh Huyền "Công chúa, ta dạy ngươi kiếm pháp, chưa từng dạy ngươi đổi trắng thay đen"
Trương Sinh chưa từng nhìn thấy Phó Minh Huyền bất chấp vì ai, hiện tại làm ra loại chuyện này, e rằng trong lòng nàng đã tồn tại Lạc Vũ Hà.
Phó Minh Huyền sắc mặt nhợt nhạt, chỉ quan tâm một vấn đề "Hoàng thượng có tin hay không ?"
Trương Sinh thở dài, rồi gật đầu "Không nhẫn tin, còn tức giận truyền lệnh cấm người mang họ Đinh ra vào kinh thành, hoàng thượng còn đặc biệt lấy ngân sâm ngàn năm đưa đến thái y viện bào thành thuốc cho công chúa"
Nghe đến đây, Phó Minh Huyền liền nhìn sang người đang nằm trên giường ở bên kia "Sư phụ giúp ta cho nàng dùng, ngân sâm có thể giúp nàng nhanh chóng khôi phục vết thương. Vết thương lành rồi, tâm chí của nàng có khi sẽ quay lại mà tỉnh dậy"
Bạch Vũ Ngọc trọng thương nghiêm trọng, có tỉnh lại hay không còn tuỳ vào ý thức của nàng.
Trương Sinh tràn đầy căm ghét Bạch Vũ Ngọc, chỉ là không thể không tuân theo.
Mặc khác, Tài Sơn sau khi nhận được tín hiệu và hội ngộ cùng Phúc Minh Khang ở biên cương Tây Nguỵ - Bắc Tề, liền theo lệnh Bạch Vũ Hàm rút những quân đã đưa sang và đem về Tây Nguỵ, ngừng việc giao chiến.
Tài Sơn nhìn Phúc Minh Khang "Điện hạ nói sau một tháng sẽ liên lạc với ta, hiện tại ta vẫn chưa có tin của nàng, ngươi có biết Tương vương như thế nào rồi không ?"
Phúc Minh Khang lắc đầu "Ta chỉ biết mọi chuyện đã đi ngoài kế hoạch, hiện tại chỉ có thể mong Tương vương bình an. Nàng đã tự cắt đứt mọi liên lạc với chúng ta rồi"
Tài Sơn kinh ngạc "Không thể nào"
Phúc Minh Khang thở dài "Còn rất nhiều chuyện, vừa đi vừa nói đi"
Ở trấn An Châu, Bạch Vũ Hàm vội vả cho người đến kinh thành đón Lục Kì, Lục Đàm và Cao Khiết Bình đến dự lễ thành thân của các nàng. Ngựa nhanh lẫn ngựa tốt nên thời gian đến nơi sớm hơn một ngày dự định.
Một tháng mới gặp lại phụ thân và đại ca của nàng, Lục Huệ Trân liền vui mừng đến khóc "Phụ thân .. đại ca .. ta được gặp lại hai người rồi"
Bạch Vũ Hàm