Là chủ nhiệm lớp, Chương Sở Sở có ấn tượng rất tốt với Lục Tinh Gia.
Anh có thói quen giao tiếp bằng ánh mắt với tất cả học sinh trên lớp, vì vậy thường xuyên có thể bắt gặp ánh mắt chăm chú nghe giảng bài của cậu.
Thái độ học tập của Lục Tinh Gia rất tốt, không rụt rè không hấp tấp, cũng nhớ bài rất nghiêm túc, tan học thì thường xuyên ở lại hỏi bài, sâu thẳm trong đôi ngươi tròn xoe màu hổ phách kia luôn chứa đầy những ánh sao, thi thoảng còn có hơi bướng bỉnh, pha trò vài câu với anh.
Đôi mắt linh động như vậy, cho đến tận bây giờ, anh đều chưa từng nghi ngờ thái độ học tập của Lục Tinh Gia. Một lần không nộp bài thì đương nhiên cũng không thành vấn đề, rất nhiều bài tập về nhà trước đó Lục Tinh Gia đều luôn hoàn thành rất tốt.
Nhưng ở trong cái lớp chuyên này, thành tích mới là tất cả.
Sau lần làm kiểm tra, Chương Sở Sở đã đi xem lại thành tích Vật lý của Lục Tinh Gia vào năm ngoái, phát hiện điểm số một năm qua của cậu không quá lý tưởng.
Cuộc sống luôn vô cùng khắc nghiệt, không phải cứ muốn là có thể đạt được tất cả, ngay cả khi đã ra sức phấn đấu, nỗ lực hết mình, cũng không nhất định có thể được như ý nguyện.
Cho nên cần phải kịp thời ngăn chặn sai lầm này lại.
Chương Sở Sở khẽ thở dài: “Em phải biết, cuộc sống này không cho ai bất cứ cơ hội nào để sửa lỗi cả, một bước sai vạn bước sai, nếu như em bởi vì tập trung vào lớp chuyên Lý mà làm tuột dốc các môn học khác, thì thật sự không đáng đâu.”
“Em muốn, thầy Chương, em muốn học.” Không chờ Chương Sở Sở nói thêm ra vài lời khuyên can, Lục Tinh Gia đã lập tức mở miệng.
“Em biết thành tích trước đó của em không được tốt cho lắm, so với người khác thì kém hơn rất nhiều, nhưng em thực sự muốn tiếp tục học, bất kể tương lai có đi tới đâu, em cũng sẽ không hối hận.”
Đôi môi màu nhạt của Lục Tinh Gia mím thành một đường thẳng, giọng điệu nghiêm túc đến lạ thường: “Thưa thầy, em biết bây giờ thầy có thể không thể tin tưởng được em, cho em một chút thời gian, thi cuối kỳ, không, thi giữa kỳ, em nhất định sẽ làm bài thực tốt.”
Thanh âm mềm mại của thiếu niên vô cùng có khí phách, khí thế cứ như nghé con mới sinh không sợ cọp vậy.
Chương Sở Sở nghiêm túc đánh giá Lục Tinh Gia.
Mặc dù khí thế không nhỏ, thế nhưng thiếu niên trước mặt rõ ràng là đang vô cùng căng thẳng. Ngón tay trắng nõn siết chặt lấy tờ giấy kiểm tra, đầu ngón tay bởi vì dùng sức mà có hơi trắng bệch, để lại một nếp nhăn rõ ràng trên mặt giấy.
Lông mi của cậu đều đang run rẩy cả lên, trên trán cũng rỉ ra một lớp mồ hôi mỏng, chỉ có cặp mắt kia là vẫn sáng ngời, khiến cho tim người khác không tự chủ được mà mềm nhũn cả ra.
Chương Sở Sở đột nhiên có chút không đành lòng.
Trường học mở lớp chuyên, đương nhiên là yêu cầu thành tích, cái này không chỉ là thành tích riêng của học sinh, mà còn là vinh dự của trường. Nhất Trung là trường thi đua có tiếng trong tỉnh, đặc biệt là Vật lý, huy chương vàng quốc tế giành được không biết bao nhiêu lần, vì vậy nên lãnh đạo trường học cũng luôn đặc biệt chú ý tới lớp này.
Ý định ban đầu của anh là khuyên bảo Lục Tinh Gia nên kịp thời dừng sai lầm này lại, chuyển sang lớp phổ thông để học tiếp, đây là vì muốn tốt cho cậu, cũng là vì danh tiếng của lớp chuyên trong trường, nhưng lúc này lại trông thấy cặp mắt sáng ngời, quyết đoán kia, anh lại bỗng dưng không thể nói nên lời.
Cán cân trong lòng lặng lẽ nghiêng sang một bên, Chương Sở Sở do dự hồi lâu, mới khẽ thở dài nói: “Tôi có thể cho em một cơ hội, nhưng em cần phải suy nghĩ thật kỹ, thời gian đã mất đi là hoàn toàn không thể bù đắp lại.”
“Thầy yên tâm!” Lục Tinh Gia nói liên tục không ngừng, “Em nhất định sẽ không hối hận!”
“Được, vậy trước mắt chúng ta cùng nhau đặt ra một mục tiêu nhỏ.” Chương Sở Sở gật đầu nhẹ một cái, liếc nhìn bảng điểm năm ngoái của Lục Tinh Gia, ước chừng một chút, lại hỏi: “Kỳ thi cuối học kỳ, đứng trong hạng mười lăm của lớp, có thể chứ?”
Chương Sở Sở đặt ra điều kiện này không phải chỉ là nói suông, tính theo trình độ của trường vào năm ngoái, nhìn chung thì có tới ba mươi học sinh giành được giải trong kỳ thi cấp tỉnh, thế nhưng có thể vào được đội tuyển quốc gia cũng chỉ có lác đác vài người, anh rất tán thưởng thái độ học tập của Lục Tinh Gia, nhưng nếu một học kỳ trôi qua mà vẫn không có chút tiến triển gì, thì quả thực là lãng phí thời gian, tốt hơn hết là nên đổi sang một con đường khác.
Lục Tinh Gia cũng biết rõ lý do, có thể ở lại học kỳ này cậu đã vô cùng cảm kích, khóe miệng không khỏi cong lên một nụ cười rực rỡ: “Thầy yên tâm! Em nhất định sẽ cố gắng!”
Chương Sở Sở bị bộ dáng ngốc ngốc của cậu chọc cười, tâm trạng nặng nề cũng theo đó mà thoải mái hẳn lên: “Tự tin như vậy sao? Vậy bài tập ngày hôm qua tính khi nào mới nộp đây?”
Lục Tinh Gia nghẹn một cái, suýt chút nữa là đã quên mất chuyện này.
Cậu ngượng ngùng sờ sờ lên chóp mũi: “Bài tập hôm qua em còn chưa suy nghĩ ra được gì cả, tiết tự học buổi tối đi, trước tiết tự học buổi tối, em chắc chắn sẽ nộp cho thầy!”
Chương Sở Sở vốn chỉ là thuận miệng hỏi một chút, không nghĩ tới Lục Tinh Gia sẽ trả lời nghiêm túc như vậy, ấn tượng với cậu lại tăng thêm vài phần: “Được, em tự mình biết rõ là được, có vấn đề gì thì có thể tới hỏi tôi bất cứ lúc nào. Nếu không có chuyện gì nữa, thì em có thể trở về lớp.”
“Cảm ơn thầy.” Lục Tinh Gia đột nhiên thở phào một hơi, đứng dậy khỏi ghế, bước chân còn có hơi run rẩy.
“Đúng rồi.” Chương Sở Sở nhìn vào bảng danh sách trong tay, thuận miệng nói: “Phục Hạo Vũ cũng ở trong lớp đúng không? Em về lớp kêu em ấy lên đây giúp tôi.”
Lục Tinh Gia gật đầu dạ một tiếng, bước chân rời khỏi phòng làm việc đáng sợ này.
Trong lúc không để ý, hai người đã nói chuyện qua hơn nửa giờ, phòng học đã tăng thêm không ít người, sau khi hoàn thành nhiệm vụ truyền lời của chủ nhiệm, sợi dây đã luôn căng chặt trong lòng Lục Tinh Gia cuối cùng cũng thả lòng được đôi chút.
Ít nhất, cậu vẫn còn cơ hội để ở lại.
Vừa mới ngồi xuống, Khâu Duệ Phong đã quay đầu ra sau: