Lục Tinh Gia trở về rất nhanh, cũng không quá năm phút.
Chuyện Chương Sở Sở tìm hai người đổi vị trí, là do Diêu Lăng Huyên yêu cầu.
Cô thật sự rất muốn ngồi cùng bàn với Lục Tinh Gia, cũng biết phải tự tranh thủ thời gian để đạt được mục đích. Ngay khi Lục Tinh Gia từ chối, cô bèn lập tức muốn thử bên phía Chương Sở Sở, dù sao cô cũng là lớp phó, các giáo viên đều rất yêu thích cô.
Bước vào văn phòng, Diêu Lăng Huyên nhanh chân đi đến trước bàn làm việc của Chương Sở Sở, khuôn mặt lộ ra nụ cười tươi tắn: “Thưa thầy, em nghĩ em và Lục Tinh Gia ngồi cùng bàn sẽ rất thích hợp, em là lớp phó trong lớp, có nghĩa vụ phải giúp đỡ bạn bè, trải qua thời khoảng thời gian học cùng nhau này, em phát hiện Lục Tinh Gia là một bạn học vô cùng có ý chí học tập, em nghĩ tụi em có thể hoà hợp rất tốt ạ.”
“Không tệ, em thật sự là một học sinh có trách nhiệm.” Chương Sở Sở gật đầu, trong mắt lóe lên sự khen ngợi, anh quay đầu nhìn về phía Lục Tinh Gia, hỏi, “Thế Lục Tinh Gia? Em có vấn đề gì không?”
“Dạ?” Lục Tinh Gia dùng ánh mắt khó hiểu nhìn hai người, thậm chí còn không biết rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra, “Nhưng mà em đã chọn được bạn cùng bàn rồi.”
“Các em còn chưa trao đổi qua chuyện này?” Chương Sở Sở khẽ giật mình, ban đầu anh cứ nghĩ hai người đã đồng ý, chỉ đến để báo cáo với anh một tiếng thôi, không nghĩ rằng sẽ gặp phải tình huống như vậy.
Lục Tinh Gia thấp giọng “dạ” một tiếng, có hơi sốt ruột nói: “Thưa thầy, Diêu Lăng Huyên là một bạn học rất tốt, nhưng em đã có bạn ngồi cùng bàn rồi, cũng đã thảo luận xong xuôi, dự định chiều nay sẽ đến tìm thầy đấy ạ.”
Chương Sở Sở cau mày: “Ra vậy, chọn chỗ ngồi dù sao cũng là chuyện của hai người, các em về thảo luận lại một chút trước đi.”
Chỗ ngồi là lựa chọn của cả hai học sinh, anh tôn trọng sự tự do của mỗi người, cũng sẽ không tùy tiện quyết định chỉ vì mong muốn của một bên.
“Thưa thầy…” Diêu Lăng Huyên cắn môi, rõ ràng là có chút không cam lòng, một tia sáng tỏ loé lên trong mắt Chương Sở Sở, nhìn thấu hoàn toàn tâm tư của cô.
Nữ sinh ở cái tuổi này rất dễ rung động, thầm mến một nam sinh cũng là bình thường, có lẽ không thể gọi là thích, chỉ là một chút say nắng mà thôi, vô thức muốn ở gần hơn với người đó cũng không có gì đáng xấu hổ cả.
Là trường học hàng đầu nổi tiếng nhất trong tỉnh, bọn họ có vài điểm khác biệt so với các trường trung học trọng điểm, một trong số đó chính là sẵn sàng cho học sinh một phạm vi tự do nhất định. Mà dưới cương vị một cựu học sinh và hiện tại là giáo viên, so với các thầy cô khác, anh càng phải thông suốt cho cô một chút.
Dù nói thế nào thì học sinh cấp ba cũng đều đã mười sáu, mười bảy tuổi, mặc dù thường được người khác gọi là trẻ con, nhưng đã hình thành quan điểm và nhận thức cuộc sống riêng của họ, ngay lúc chuẩn bị vượt qua cái ngưỡng “trưởng thành” này, cũng nên học cách tự chịu trách nhiệm với bản thân.
Đối với loại cảm xúc ngây thơ dễ rung động, Chương Sở Sở không muốn và cũng cảm thấy không cần phải chèn ép quá nhiều, tình cảm thời thanh xuân là vô cùng đẹp đẽ, thế nhưng vẫn cần phải được chỉ dẫn chính xác.
Chương Sở Sở cười cười vỗ lên bờ vai cô, an ủi: “Tất cả mọi người đều là bạn học, ngồi cùng bàn với ai cũng như nhau mà, dù sao cũng phải học tập cả thôi.”
Biết rõ là không nên nói thẳng ra, nhưng chỉ dẫn thích hợp vẫn là cần thiết, anh cố ý nói hai chữ “Học tập” thật rõ ràng, tốc độ cũng chậm hơn so với bình thường.
Diêu Lăng Huyên lập tức hiểu rõ, không đòi hỏi thêm gì nữa, cuống quýt gật đầu: “Thưa thầy, em đã hiểu rồi ạ.”
Học sinh thông minh luôn khiến người khác yêu thích, Chương Sở Sở gật đầu, bỏ chuyện này qua một bên, cầm lấy một cuốn bài tập trên chồng vở, giọng điệu đuổi khách: “Cũng đã sắp đến giờ vào lớp rồi, hai em trở về trước đi.”
“Hẹn gặp lại anh Sở.”
“Gặp lại thầy sau.”
Diêu Lăng Huyên hết hy vọng, Lục Tinh Gia cũng không nói thêm gì nữa, hai người cứ thế mà quay trở lại phòng học.
Lúc đi dọc hành lang, Lục Tinh Gia tính toán phải nhanh kéo Tần Mộ Đông đi tới chỗ Chương Sở Sở báo cáo một chút.
Trải qua chuyện của Diêu Lăng Huyên, cậu xem như là đã hiểu rõ, bất kể lời nói có thật đến đâu cũng đều vô dụng, đến xác nhận với giáo viên sớm một chút mới là tốt nhất.
Cậu trở về lớp với tinh thần hừng hực chiến đấu, vừa mới ngồi xuống chỗ ngồi, cậu đã lập tức phát hiện tâm trạng của Tần Mộ Đông có hơi sai sai.
Trước giờ Tần Mộ Đông vẫn luôn lãnh đạm, nhưng không bao giờ giống như lúc này, màu mực bên trong đôi mắt nồng đậm u ám, ánh mắt lạnh buốt như băng khiến lòng người rét lạnh.
Thậm chí còn khiến Lục Tinh Gia nhớ về tình huống lần đầu tiên nhìn thấy hắn khi cậu trùng sinh trở về.
Trong lòng Lục Tinh Gia “thình thịch” một tiếng, dè dặt hỏi: “Anh làm sao vậy?”
“Không có gì.”
Tần Mộ Đông nhàn nhạt liếc mắt, giọng điệu xa cách, khiến đáy lòng Lục Tinh Gia nổi lên từng trận chua xót.
Vì sao mà cậu chỉ mới rời đi có vài phút, mọi thứ đều giống như đã trở lại thời điểm ban đầu?
“Không phải.” Lục Tinh Gia kiên trì, hai con ngươi màu hổ phách nhìn thẳng vào hắn, giọng điệu khẩn thiết, “Chắc chắn là đã xảy ra chuyện gì đó.”
Tần Mộ Đông không muốn đối mặt với cậu, vậy nên cậu đành nghiêm túc đánh giá hắn từ bên cạnh.
Hàng lông mi dày của Tần Mộ Đông có hơi rũ xuống, giấu đi hoàn toàn cảm xúc nơi đáy mắt, vẫn tiếp tục không nói gì.
Lục Tinh Gia xoay người, ngồi sang một bên băng ghế, cả người đều hướng vào hắn, nghiêng đầu quan sát tất thảy vẻ mặt: “Nói cho em biết được không? Là em làm chuyện gì sai khiến anh không vui sao?”
Thận trọng từng chút.
Dịu dàng như vậy, ấm áp đến vô cùng, giống hệt như một mặt trời nhỏ.
Đáy lòng Tần Mộ Đông dâng lên một loạt cảm xúc luống cuồng cùng đau xót, nếu như hắn chưa từng nhìn thấy ánh sáng, thì hắn vẫn có thể chịu được đêm tối dày đặc, nhưng bây giờ, hắn không có cách nào kìm nén được nữa.
Cổ họng hắn khô khốc, khó khăn mở miệng nói: “Cậu… đến chỗ chủ nhiệm nói về chuyện chuyển chỗ ngồi sao?”
Lục Tinh Gia đang muốn thảo luận với hắn chuyện này, thấy hắn chủ động nhắc tới, nên liên tục gật đầu: “Đúng vậy.”
Màu đen u ám lại dâng trào nơi đáy mắt, Tần Mộ Đông thống khổ nhắm hai mắt lại.
Nhìn đi, quả nhiên, những thứ ấm áp này, mày căn bản không xứng đáng có được.
Bọn họ cuối cùng đều sẽ rời bỏ mày, mày chỉ xứng đáng chờ đợi trong đêm tối, vĩnh viễn sẽ không bao giờ nhìn thấy được ánh mặt trời.
“Chừng nào thì anh rảnh, chúng ta cùng đi đến chỗ anh Sở báo cáo một chút.” Lục Tinh Gia nở nụ cười, giọng nói mang theo chút ngượng ngùng, “Chỉ cần nói với thầy ấy là chúng ta muốn ngồi cùng bàn là được, sẽ không lãng phí bao nhiêu thời gian của anh đâu.”
“!”
Con ngươi của Tần Mộ Đông đột nhiên co rút lại.
Đây có lẽ là câu nói êm tai nhất hắn từng được nghe, kéo hắn ra khỏi vũng bùn thống khổ, lại vì hắn mà tri kỷ phủ thêm một lớp áo ấm, che đi cơn gió lạnh buốt tựa như dao găm.
Tần Mộ Đông nhẹ nhàng khép hai mắt lại, giọng nói khàn khàn, một hồi lâu sau, mới dám xác nhận lại một chút: “…Chúng ta?”
Cậu không muốn ngồi cùng bàn với nữ sinh họ Diêu kia sao?
“Chẳng lẽ không phải chúng ta?” Lục Tinh Gia nhất thời kinh ngạc, vội vàng nói: “Anh hối hận rồi sao? Anh cũng đã hứa với em, anh, anh…”
“Không có.” Nắm tay siết chặt của Tần Mộ Đông rốt cuộc cũng buông lỏng ra, vết đỏ trong lòng bàn tay vô cùng rõ ràng, “Bây giờ chúng ta đi đi.”
Hắn vội hơn so với Lục