Thứ bảy, lớp học vẫn náo nhiệt như thường ngày.
Trường học có quy định, vào mỗi buổi sáng thứ bảy dù là học sinh ngoại trú hay nội trú vẫn phải vào trường để tự học, kéo theo hai ngày cuối tuần ngắn ngủi chỉ còn lại không còn bao nhiêu.
Vừa đổi chỗ ngồi xong, không khí hưng phấn trong lớp vẫn còn chưa giảm, thỉnh thoảng vẫn có vài người líu ríu nhỏ giọng nói chuyện.
Quý Ngang Nhiên là ủy viên học tập, giáo viên không có ở lớp, nhiệm vụ quản lý lớp cũng rơi vào tay cậu ta.
Tính tình cậu ta khá mềm, nhưng may là có Khâu Duệ Phong hỗ trợ, thỉnh thoảng rống lên một tiếng: “Đờ mờ đừng có ồn nữa, không thấy còn đang trong tiết hả?!”
Những chuyện nhỏ nhàm chán nhưng sống động cứ thế mà xâu chuỗi lại với nhau, tạo thành một khoảng thời gian thanh xuân thật đẹp.
Chẳng mấy chốc, tiếng chuông tan học buổi trưa đã vang lên, vừa vui sướng lại êm tai.
Khâu Duệ Phong nhanh chóng thu dọn đồ đạc, quay đầu nhìn về phía Lục Tinh Gia: “Về chung không?”
“Không đâu.” Lục Tinh Gia lắc đầu, “Giữa trưa tớ ở lại trường ăn cơm, làm xong bài tập rồi mới về.”
“Siêng dữ vậy?” Khâu Duệ Phong cảm thán.
Hắn chỉ muốn phóng thẳng về nhà, không xoắn xuýt với Lục Tinh Gia nữa, đeo cặp sách lên lưng, nhanh chân bước ra khỏi lớp.
Là cuối tuần, nên chỉ có vài ba người đang đứng ở sân trường, có học sinh cũng có phụ huynh.
Trong lúc không để ý, bọn họ đã khai giảng được gần một tháng, đầu tuần sau, các học sinh lớp phổ thông cũng đã bắt đầu nhập học.
Từ phòng học đến căn tin, lại từ căn tin đến phòng học, Lục Tinh Gia lượn lờ một vòng, nhìn thấy không ít bạn học đang kéo vali, ôm theo túi lớn túi nhỏ, vội vàng đi đi lại lại.
Lúc vừa rời đi cậu cũng không có chú ý lắm, bây giờ mới đột nhiên phát hiện, sách của Tần Mộ Đông vẫn còn chưa có xếp lại, đang gọn gàng nằm ở trên bàn.
Cuối tuần mà Tần Mộ Đông cũng muốn ở lại học bài sao?
Vậy là bọn họ có thể ở cùng nhau rồi!
Nghĩ như vậy, tâm trạng của Lục Tinh Gia không khỏi khá hơn, vừa xoay bút vừa hào hứng chờ Tần Mộ Đông quay về.
Nháy mắt một cái đã đến hai giờ chiều.
Ánh mặt trời bên ngoài gay gắt, sách vở của Tần Mộ Đông vẫn tiếp tục bày ra trước bàn, nhưng đến giờ vẫn chưa thấy người đâu.
Lục Tinh Gia bắt đầu lo lắng, đứng bên cạnh cửa sổ nhón chân nhìn về phía xa, thế mà thật sự phát hiện một bóng người cao lớn quen thuộc ở trong rừng cây.
Nam sinh đang đi đến hồ nước nhỏ sau trường, trong tay dường như đang cầm theo thứ gì đó, nhưng khoảng cách quá xa, cậu không nhìn rõ được là cái gì.
Lục Tinh Gia do dự một chút, cũng lịch bịch chạy xuống lầu.
Sân trường Nhất Trung rất lớn, ngoại trừ các hoạt động học tập thông thường của học sinh, trường học còn đầu tư xây thêm một vườn hoa nhỏ, bên trong trồng rất nhiều loại cây hoa, còn có một hồ nước nhân tạo rộng gần bằng hai phòng học.
Những chiếc ghế treo độc đáo được đặt ở xung quanh, một cây cầu nhỏ bắc ngang qua bên kia hồ, làm cho khung cảnh trong trường vô cùng thơ mộng, là một thánh địa hẹn hò dành cho các cặp tình nhân.
Hướng Tần Mộ Đông đang đi chính là đến vườn hoa kia.
Lục Tinh Gia vịn vào cầu thang phóng nhanh xuống lầu, không khỏi suy đoán vài chuyện trong lòng.
Lẽ nào anh ấy có bạn gái?
Có người muốn tỏ tình với ảnh?
Hay là có người muốn ức hiếp anh ấy?
Nghĩ tới nghĩ lui cũng không đoán ra được gì, mà chẳng mấy chốc đã đi xuống dưới chân cầu thang.
Lục Tinh Gia hít sâu một hơi, bước chân chậm lại.
Lối vào vườn hoa được bao quanh bởi rừng cây rậm rạp, bên trên có những tán cây cao lớn che khuất bầu trời, bên dưới là những bụi cây và hoa cỏ đua nhau nở rộ, ánh nắng xuyên qua tán cây um tùm tạo nên từng tia nắng lấp lánh, ven đường mọc lên những đóa hoa vừa tươi tốt lại xinh đẹp.
So với rừng cây bên này, hồ nhân tạo là một khu vực rộng lớn, tầm nhìn cũng tốt hơn rất nhiều.
Vào lúc giữa trưa, mặt trời gay gắt chiếu xuống mặt đất, như thể muốn đốt cháy cả không khí nóng xung quanh, mặt đất hấp thụ nhiệt độ trở nên nóng hổi, cách một đế giày cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ bỏng rát, ánh nắng sáng đến gần như chói mắt, nhưng bóng lưng của thiếu niên vẫn luôn rõ ràng như cũ.
Tần Mộ Đông tùy ý dừng lại bên cạnh hồ nhân tạo, hai tay chống lên hàng rào gỗ, cơ thể có hơi cong xuống theo đường vòng cung, mỗi một tấc đều vừa chuẩn xác.
Lần này, Lục Tinh Gia rốt cuộc cũng có thể nhìn thấy rõ ràng, bàn tay khớp xương nhô lên kia đang cầm theo một cái bánh bao được bán ở căn tin.
Bánh bao trắng trắng được nam sinh quen thuộc chia nhỏ ra thành nhiều miếng vẩy lên mặt nước.
Mặt nước vốn tĩnh lặng lập tức trở nên náo nhiệt, đuôi cá khuấy động tạo thành những đợt gợn sóng, thậm chí còn có vài con cố tình nhảy ra khỏi nước, hỗn loạn ăn hết những vụn bánh bao đang trôi nổi trên mặt hồ.
Tần Mộ Đông đứng yên tại chỗ, ánh mặt trời chói chang chiếu lên người hắn, bóng người anh tuấn dường như bắt đầu mơ hồ, cũng tựa như đang tản ra tia sáng ấm áp.
Dưới ánh mặt trời, khuôn mặt thiếu niên lãnh đạm dịu xuống đôi chút, ngay cả khóe miệng cũng giống như đang mỉm cười.
Lục Tinh Gia nhất thời ngây ngẩn, chưa phát hiện ra động tác của mình đã chậm lại, kinh ngạc nhìn về phía trước, kết quả không để ý nên bước hụt.
Cậu lảo đảo bước về phía trước hai bước, kéo theo những lá cây xung quanh vang lên tiếng xào xạc.
“Ai?”
Tần Mộ Đông lập tức nhìn về hướng bên này.
Lục Tinh Gia muốn trốn cũng không trốn được nữa, chỉ có thể từ từ bước ra khỏi bụi cây, nhích từng chút đến bên cạnh hắn, chớp mắt mấy cái: “Chào, chào buổi trưa…”
Cậu cố gắng nở nụ cười rạng rỡ, khi ánh mắt chạm phải đôi mắt đen lạnh nhạt của Tần Mộ Đông, vô thức nói dối một câu: “Em mới vừa ăn trưa xong, đang tùy tiện đi dạo một chút.”
Tần Mộ Đông nâng cổ tay lên, cúi đầu nhìn đồng hồ: “Một giờ ở căn tin không còn bán đồ ăn nữa.”
Hiện tại đã là hai giờ rưỡi chiều, dựa theo tốc độ ăn cơm của Lục Tinh Gia, không thể nào ăn trong một tiếng rưỡi.
Lục Tinh Gia mím môi, ngón tay vô thức sờ sờ lên chóp mũi: “Em…”
“Cậu căng thẳng thì sẽ sờ mũi mình.”
Tần Mộ Đông liếc mắt một cái là có thể hiểu được những động tác nhỏ của cậu, một chốc sau, lông mày hắn nhăn lại, thấp giọng hỏi, “Tôi rất đáng sợ sao?”
“Không có không có!” Lục Tinh Gia lắc đầu, gương mặt trắng nõn phơi dưới ánh mặt trời gay gắt có hơi đỏ, “Em… Em thấy anh mãi mà chưa trở về phòng học, sau đó vừa đúng lúc thấy được anh qua cửa sổ, nên, nên…”
Nên lặng lẽ chạy theo tới đây.
Mấy chữ cuối cùng Lục Tinh Gia không thể không biết ngượng mà nói, loại hành vi này nói dễ nghe một chút là lo lắng cho hắn, nói khó nghe, thì không khác gì là theo dõi cả.
Cũng may Tần Mộ Đông không tiếp tục truy cứu, trầm giọng “ừm” một tiếng, xé toàn bộ nửa cái bánh bao trong tay ra, nhanh chóng rải vào trong nước.
Từng miếng bánh bao trắng tinh rơi lên mặt hồ, giống nhưng những chiếc bông tuyết nhỏ nhắn mà tinh xảo.
Bông tuyết vừa chạm vào nước đã lập tức ướt đẫm, mất đi màu trắng vốn có của mình, mặt hồ vốn tĩnh lặng lại một lần nữa trở nên náo nhiệt, những con cá vàng ước chừng một ngón tay bơi lội giống như chơi đùa, há miệng một cái đã ăn hết một nắm bánh bao.
Tần Mộ Đông yên lặng, Lục Tinh Gia cũng không nói gì, hai người lặng lẽ đứng bên cạnh nhau, cá vàng màu đỏ tung tăng trong nước, chẳng mấy chốc đã ăn hết đồ ăn, không bao lâu sau, mặt nước lại khôi phục tĩnh lặng, nhìn không ra một chút gợn sóng nào.
Xung quanh huyên náo lại yên tĩnh, có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng phụ huynh và học sinh truyền đến từ xa, chim sẻ đậu trên đầu cành hót ríu rít, tiếng ve cũng vang lên không ngừng, bầu không khí giữa hai người bỗng dưng có chút xấu hổ.
Mũi chân Lục Tinh Gia vô thức đá lên lan can, do dự một chút, hỏi: “Quay trở về sao?”
“Chờ một chút.”
Tần Mộ Đông đút hai tay vào túi, quay người đi vào trong rừng nhỏ, Lục Tinh Gia khựng lại, cũng đuổi theo bước chân của hắn.
Trở vào trong rừng cây, Tần Mộ Đông gỡ túi nhựa màu trắng từ một cành cây thấp xuống, lại quay về một lần nữa, đi sâu vào trong vườn hoa.
Chân của