Đêm đó, Lục Tinh Gia lại mang áo khoác Tần Mộ Đông về nhà.
Câu nói kia của Khâu Duệ Phong vẫn còn kích thích cậu, ngay sau khi bước chân vào cửa, cậu giống như có tật giật mình mà giấu áo khoác vào trong cặp, lúc sau còn xoa xoa gò má đã ửng hồng của bản thân.
Bên ngoài trời mưa rất lớn, Hạ Khê đang đợi ở trong phòng khách, vừa nghe thấy tiếng đóng cửa, bà liền mau chóng đi tới.
“Con về rồi sao?” Hạ Khê có hơi lo lắng hỏi, “Bên ngoài trời đang mưa, có lạnh lắm không con?”
“Con không sao đâu mẹ!” Lục Tinh Gia khoa trương giơ cánh tay lên, lộ ra cơ bắp không tồn tại của mình, “Cơ thể con rất cường tráng, không có lạnh chút nào đâu ạ!”
Cũng không biết có phải là do ảnh hưởng tâm lý hay không, rõ ràng chỉ mặc một lớp đồng phục mỏng, nhưng sau khi mặc áo khoác của Tần Mộ Đông lên, Lục Tinh Gia đã không còn cảm thấy lạnh nữa, chiếc áo thật mỏng giống như biến thành một cái áo da dày cộm, chặn hết tất cả gió sương bên ngoài.
Trên người chỉ còn dư lại mùi hương bạc hà nhàn nhạt, khiến cậu vô cùng an tâm.
Hạ Khê nghi ngờ quan sát Lục Tinh Gia, vẫn là nửa tin nửa ngờ: “Con đi tắm trước đi, trời mưa dễ bị cảm lắm.”
Lục Tinh Gia ngoan ngoãn gật đầu, sau khi trở về phòng thì đặt cặp sách lên giường, thay thành áo ngủ.
Sau đó cẩn thận đóng cửa lại, rón rén lấy cái áo khoác còn mang theo hơi ấm từ trong cặp ra, ôm theo quần áo của mình đi vào phòng tắm, bỏ vào trong giỏ giặt đồ.
Dòng nước ấm áp rào rào chảy xuống, làm dịu đi làn da và cơ bắp đã bị đông cứng cả ngày của Lục Tinh Gia.
Cậu thoải mái híp mắt lại, chà xà bông thơm lên từng vòng trên cơ thể, còn có tâm trạng rất tốt mà ngâm ca.
Ngoài cửa, giọng nói Hạ Khê vang lên, cách một lớp cửa gỗ nghe không được mấy rõ ràng: “Gia Gia, con tắm xong chưa? Cháo đã nấu xong rồi này!”
“Con biết rồi mẹ! Con ra ngay đây!” Lục Tinh Gia đáp một tiếng, đóng vòi hoa sen lại, tiện tay kéo một cái khăn mặt xoa xoa tóc, giẫm lên dép lê ướt sũng, rồi mở cửa phòng tắm, lập tức ngửi thấy một mùi thơm ngào ngạt của gạo.
Hạ Khê nấu cháo bát bảo, từng mùi hương ngọt ngào tràn ngập trong không khí, Lục Tinh Gia tràn đầy phấn khởi đi đến phòng bếp phụ bưng bát đũa, hoàn toàn không còn nhớ gì về cái áo khoác đang nằm trong giỏ quần áo kia.
Sau khi ăn tối xong, Lục Tinh Gia vội vàng về phòng làm bài tập, Hạ Khê đi vào phòng tắm, lập tức nhìn thấy mớ quần áo chồng lên nhau thành một cái đồi nhỏ.
Từ sau khi lên lớp Mười một, Lục Tinh Gia giống như đã biến thành người khác, giúp mẹ rửa chén lau nhà, quần áo cũng đều là tự mình giặt.
Việc nhà bị chia sẻ hết phân nửa, Hạ Khê rất hay đột nhiên khó xử, phát hiện bản thân không có việc gì để làm.
Lúc này nhìn thấy chồng quần áo đang nằm trong giỏ, cuối cùng bà mới tìm được bóng dáng của đứa con trai đã từng vô tư của mình.
Bà nở nụ cười dịu dàng, yên lặng lấy quần áo từ trong giỏ ra.
Áo len dễ biến dạng nên phải giặt tay, còn lại đều có thể trực tiếp bỏ vào trong máy giặt.
Hạ Khê sắp xếp từng cái một, chẳng mấy chốc đã phát hiện thêm một cái áo đồng phục khác.
Lớn hơn so với Lục Tinh Gia một kích cỡ, ngay ngắn gấp kỹ đặt ở dưới cùng nhất của giỏ đồ, ngay cả một nếp nhăn cũng không có, là của ai, cũng đã rõ như ban ngày.
Hạ Khê khẽ giật mình, sau đó đáy mắt lại hiện lên một tia dịu dàng và ý cười trêu chọc.
Quan hệ của hai đứa tốt đẹp là chuyện tốt, bà cũng không hề nói gì, mang mấy bộ quần áo này đi giặt sạch sẽ, sau đó treo ngay ngắn ở ngoài ban công.
*
Đến mười hai giờ khuya.
Lục Tinh Gia cuối cùng cũng làm xong bài tập.
Cậu ngồi trên ghế thoải mái duỗi lưng một cái, lúc này đột nhiên mới nhớ ra hình như mình đã quên mất chuyện gì.
Cậu vội vàng chạy đến mở cửa phòng tắm, chỉ thấy bên trong cái giỏ rỗng tuếch, quần áo cậu thay ra đã biến mất từ lâu.
Lại giương mắt nhìn về phía ban công, trông thấy hai bộ đồng phục lớn nhỏ đang song song treo cạnh nhau, dưới ánh trăng, hình dáng vô cùng rõ ràng.
Nhịp tim Lục Tinh Gia tăng lên hai lần.
Chẳng biết tại sao, rõ ràng là cậu với Tần Mộ Đông trong sạch đến mức không thể trong sạch hơn, nhưng cậu lại vẫn có cảm giác lo lắng khi bị bắt gặp yêu sớm.
Đến lúc nằm ở trên giường, cậu lăn qua lăn lại rất lâu mới ngủ được, sáng sớm hôm sau, đồng hồ báo thức vừa vang lên một tiếng, cậu đã lập tức tỉnh lại.
Bầu trời vẫn còn tối đen, Lục Tinh Gia mò mẫm rời khỏi giường, rón rén theo ánh mặt trời, đèn đều không có mở, muốn thừa lúc Hạ Khê không chú ý mà lấy quần áo vào.
Thế nhưng ban công trong nhà lại thông với phòng ngủ của Hạ Khê, chỉ được ngăn cách bởi một cánh cửa trượt, cậu vừa mới bước vào ban công, Hạ Khê đã nghe thấy động tĩnh.
“Gia Gia, hôm nay dậy sớm thế con?”
Ngay lúc Lục Tinh Gia vừa lấy đồng phục xuống, giọng nói tươi cười của Hạ Khê vang lên.
Lục Tinh Gia ngượng ngùng cười cười, giải thích qua loa: “Con… ra ngắm cảnh tí thôi mẹ.”
“Hửm? Phong cảnh bên ngoài có đẹp không?” Hạ Khê chỉ cười cười, không có vạch trần cậu.
Giọng nói Hạ Khê dịu dàng, Lục Tinh Gia không hiểu sao lại nghẹn một cái: “…Dạ.”
Cậu vội vàng kéo mấy bộ quần áo khác xuống, ỉu xìu cụp đuôi chạy về phòng.
Đồng phục rất mỏng, dù cho hiện tại là mùa thu đông, cũng không thể khô hẳn trong một ngày.
Hạ Khê không nói thêm gì nữa, nhưng hai má Lục Tinh Gia vẫn ửng hồng, lúc sau còn đỏ ửng cả khuôn mặt.
Nụ cười kia của Hạ Khê… Giống như là đã nhìn thấu tâm tư nhỏ của cậu với Tần Mộ Đông.
Thật ra Lục Tinh Gia cũng không biết từ lúc nào mà bản thân đã nảy sinh tình cảm với Tần Mộ Đông, dường như từ nhỏ đến lớn, cậu đã luôn tự nhiên đi theo hình bóng ấy, đến lúc bình tĩnh lại, trong lòng hay trước mắt vẫn luôn là hắn.
Khi đó thậm chí cậu còn chưa hiểu yêu thích là gì, chỉ là khi vừa nhìn thấy Tần Mộ Đông, trái tim giống hệt như bị ngâm vào nước chanh, vừa chua vừa khó chịu.
Cậu không nhớ rõ mình đã có những giấc mơ liên quan đến hắn bao nhiêu lần, đã bao nhiều lần trộm ngắm nhìn hắn, cố tình lướt qua phòng học khi đi nhận nước, chạy đến sau lớp thể dục của hắn chỉ để nhìn hắn một chút.
Mãi đến khi lên đại học, lúc đã tiếp xúc với những kiến thức liên quan, Lục Tinh Gia mới hiểu được tình cảm khi đó của mình đối với Tần Mộ Đông