Lục Tinh Gia rất ít khi phải đứng lâu như vậy, đứng liên tục hai tiết, dù cho thỉnh thoảng có thay đổi tư thế, không ngừng biến đổi trọng tâm hai chân trước sau, thì chân vẫn cứ thật tê.
Đợi đến lúc chuông hết tiết rốt cuộc cũng vang lên, chân cậu đã ê ẩm, nặng nề như mang chì, thậm chí bước chân đầu tiên còn có hơi lảo đảo.
Lục Tinh Gia cứng nhắc trở về chỗ ngồi, đầu tiên là đặt chân lên thanh kim loại dưới bàn, nhào nặn cơ bắp đã tê dại của mình.
Xoa nhẹ một hồi lâu, cơ bắp cứng ngắc mới coi như là giãn ra.
Khâu Duệ Phong vừa vặn chép xong bài trên bảng, quay người lại hỏi: “Đi ăn cơm không?”
Lục Tinh Gia gật đầu, cùng hắn ra khỏi phòng học.
Trên đường đến căn tin, Lục Tinh Gia thỉnh thoảng còn hoạt động cơ bắp chân vài lần, vậy nên tốc độ đi đường của hai người chậm hơn so với bình thường không ít.
“Đang yên đang lành, tự dưng lại chạy lên trước lớp đứng làm gì?” Khâu Duệ Phong khó hiểu, do dự một lúc, lại dò hỏi: “Cậu với học thần… cãi nhau à?”
“Không có.” Lục Tinh Gia thản nhiên nói, “Quan hệ của bọn tớ tốt như vậy, làm sao lại có thể cãi nhau?”
Cậu gãi gãi đầu một chút, có hơi xấu hổ, “Chủ yếu là do tớ lên lớp rất dễ buồn ngủ, sợ sẽ ngủ gục.”
“Ơ, thế bình thường mấy giờ cậu ngủ?” Khâu Duệ Phong hỏi.
Lục Tinh Gia nghĩ nghĩ: “Bình thường đều là hơn mười hai giờ, gần đây sắp thi giữa kỳ, có đôi lúc sẽ là một hai giờ khuya…”
“Mấy giờ thức dậy?”
“Sáu giờ? Là trễ nhất rồi, tớ còn phải đạp xe đi học, trễ hơn tí nữa là sẽ bị muộn.”
“Cậu ngủ quá ít rồi đó!” Khâu Duệ Phong cau mày bất mãn, giọng nói không tự chủ được mà nâng cao hơn một chút, “Tôi thấy cậu ở trường cũng không ngủ trưa, một ngày ngủ năm tiếng, cậu nghĩ mình là siêu nhân chắc?”
“Tớ cũng đâu có muốn.” Lục Tinh Gia có chút ấm ức, “Chủ yếu là mỗi đề bài tớ đều suy nghĩ rất lâu, thật sự ngủ sớm không được.”
Khâu Duệ Phong vẫn nhíu mày, khuyên nhủ: “Thế nhưng cậu cứ như vậy là không được, ngủ không đủ giấc sẽ dẫn tới hiệu suất thấp, hiệu suất thấp thì càng phải thức đến càng muộn, một vòng tuần hoàn ác tính đó.”
“Haiz.” Lục Tinh Gia thở dài một hơi, “Tớ cũng cảm thấy lịch sinh hoạt của bản thân có chút vấn đề, đợi sau khi thi giữa kỳ rồi nói sau, không thì ngay cả cơ hội ở lại tớ cũng không có, chứ đừng nói đến sinh hoạt.”
“Không chịu nổi thì cứ ngủ một lúc, nạp đủ năng lượng mới có thể học tập thật tốt mà.”
“Ừm, để tớ xem tình hình đã.”
Lục Tinh Gia đáp một tiếng, xem như đồng ý.
Khâu Duệ Phong thở dài bất đắc dĩ: “Là do cậu gây quá nhiều áp lực cho bản thân, tôi cảm thấy cậu chắc chắn đã tiến bộ hơn trước.”
“Cảm ơn cậu đã an ủi tớ.” Lục Tinh Gia đáp lại bằng một nụ cười cảm kích, giữa hai đầu lông mày vẫn còn lưu lại vẻ u sầu.
Cố thêm mấy hôm nữa, đợi sau khi thi cử xong xuôi, là có thể thả lỏng rồi.
Cậu chỉ có thể an ủi mình như vậy.
“…Được thôi, vậy cậu tự sắp xếp đi.”
Nhìn thấy thật sự không khuyên nổi cậu, Khâu Duệ Phong chỉ có thể lắc đầu, không tiếp tục đề cập đến chuyện này nữa.
Giữa trưa chính là thời gian tốt để đánh một giấc, sau khi ăn xong trở lại phòng học, Lục Tinh Gia lại cảm thấy một cơn buồn ngủ ập tới.
Cậu ngáp một cái, dụi dụi hai mắt, đứng lên đi lại hai vòng trên hành lang, muốn tiếp tục làm bài.
Nhưng cậu thật sự buồn ngủ quá, gần một tháng qua chưa có hôm nào ngủ đủ giấc, cơn buồn ngủ từ tiết một cứ như que diêm trong đống củi, được tích luỹ lại đột nhiên bạo phát vào lúc này, giống như trả thù, một chút kháng cự cũng đều không có.
Hay là ngủ năm phút đi.
Lại nghĩ tới Khâu Duệ Phong, Lục Tinh Gia lung lay một chút, thậm chí còn không kịp nghĩ thêm cái gì, đã nằm lên bàn ngủ thiếp đi.
Tần Mộ Đông cho con mèo hoang kia ăn xong, lúc trở về lớp, thì đã nhìn thấy Lục Tinh Gia đang nằm lên bàn ngủ say sưa.
Ánh mặt trời ban trưa nhè nhẹ, chiếu lên khuôn mặt của thiếu niên, tưởng chừng như phát sáng.
Nhưng cậu rõ ràng là ngủ không được yên ổn, hàng lông mày cau lại chặt chẽ, trong tay còn đang nắm chặt cây bút, bên dưới hàng mi dày đan lại với nhau, có thể nhìn thấy được quầng thâm rõ ràng ngay mắt.
Tần Mộ Đông do dự một chút, rút cuốn vở bài tập bên dưới Lục Tinh Gia ra.
Động tác cẩn thận từng li từng tí, còn dịu dàng hơn cả đối xử với mèo hoang mới sinh, sợ sẽ đánh thức thiếu niên quá mức khổ cực này.
Hắn mở vở bài tập ra, nhìn từ đầu đến cuối một chút, chữ viết đẹp đẽ lấp đầy chỗ trống của mỗi câu hỏi, một số đề còn dùng bút màu để đánh dấu các loại phương pháp khác nhau, cũng theo đó tương ứng với các kiến thức bên trong sách giáo khoa.
Đây là một trong những tài liệu giảng dạy chuyên Lý tự soạn của Nhất Trung, nội dung chính được chia thành ba phần.
Phần đầu tiên là chuẩn bị trước lớp, chủ yếu tập trung vào các câu hỏi tư duy dựa theo khái niệm, giúp đỡ học sinh nhanh chóng tiếp nhận kiến thức mới. Phần thứ hai là bài tập về nhà, các câu hỏi kiểm tra ở mức độ khó cấp tỉnh, cũng có không ít các đề bài thực tế từ các kỳ thi trước đây. Phần ba là cải thiện mở rộng, cho ra những câu hỏi linh hoạt đa dạng kiểu mẫu, nhiều câu hỏi thậm chí còn được điều chỉnh và phiên dịch từ Olympic quốc tế, độ khó cao, kiến thức liên quan cũng rất nhiều.
Nói chung, phần một và hai là nội dung bắt buộc, phần ba thì dựa theo độ khó của đề thi do học sinh tự làm. Dù sao các câu hỏi Olympic quốc tế cũng rất khó và dài, ngay cả thí sinh dự thi cũng phải mất hết nửa thời gian để giải, chứ đừng nói đến những người mới học như bọn họ.
Nhưng Lục Tinh Gia đương nhiên là không nghĩ như vậy, mọi câu hỏi trong phần ba đều có vết bút của cậu.
Đủ loại vết bút, thậm chí có thể nhìn theo mức độ nhăn nheo của tờ giấy mà biết rằng cậu đã dùng bút chì, sau đó bôi đi, và sau nhiều lần bôi xoá, thì lưu lại mấy vết đen nhàn nhạt.
Lật đến trang cuối cùng, Tần Mộ Đông buông vở bài tập xuống.
Tiếng chuông đầu tiết buổi chiều vang lên, Lục Tinh Gia rốt cuộc cũng tỉnh lại.
Ngủ một buổi trưa, toàn bộ cánh tay cậu đều đã tê rần.
Giấc ngủ có tính chu kỳ, mất ngủ sẽ rất khó bù đắp lại, ban đêm ngủ ít hơn một tiếng, thì có thể khiến cả ngày đều mệt mỏi uể oải.
Sau một giấc ngủ trọn vẹn vào buổi trưa, đến lúc tỉnh dậy, Lục Tinh Gia vẫn cảm thấy đầu có hơi mơ màng.
Giương mắt nhìn về phía đồng hồ treo tường, Lục Tinh Gia ép buộc bản thân tỉnh táo lại.
Lại lãng phí một giờ nghỉ trưa.
Lục Tinh Gia uể oải cụp mắt xuống.
Trong khoảng thời gian này, thật ra cậu cũng có thể cảm nhận được sự tiến bộ của bản thân.
Tỷ lệ làm bài chính xác khá cao, điểm số kiểm tra hàng tuần cũng dần được cải thiện, nhưng cậu vẫn rất sợ, mỗi lần chỉ cần nhắm mắt, là lại giống như mơ hồ trở về tang lễ của Tần Mộ Đông, sự hèn nhát đời trước cứ như một tảng đá lúc nào cũng đè lên người cậu, khiến cậu thở không nổi.
Cậu hệt như một con thú nhỏ bị nhốt trong lồng, một người mù mò đá qua sông, chỉ có thể liều mạng tiến về phía trước, nhưng lại không thấy điểm cuối cùng.
Đều nói