Thời gian thoáng cái đã đến chủ nhật.
Thời tiết vào chủ nhật rất tốt, bầu trời trong vắt, xanh đến mức không có một chút sương mù, tâm tình của Lục Tinh Gia cũng theo đó mà tốt hơn.
Sau bữa trưa, cậu bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Hạ Khê vừa rửa chén vừa hỏi: “Chiều hôm nay không phải là họp phụ huynh sao? Con còn muốn đến trường làm gì?”
“Dạ!” Đương lúc thu xếp đồ đạc, Lục Tinh Gia bỗng nhiên gật đầu.
Dù sao cậu cũng đã hẹn với Tần Mộ Đông, mỗi cuối tuần đều đến học bài cùng hắn.
Lại nói hôm nay cậu vẫn luôn cảm thấy có chút kỳ lạ, trong lòng luôn có một âm thanh gào thét, bảo cậu phải ở bên Tần Mộ Đông nhiều một chút.
Hạ Khê bất đắc dĩ cười cười, nhìn theo cậu đi ra ngoài.
Cũng không biết ở trường cậu đang cất giấu bảo vật gì, mỗi ngày đến trường đều không muốn trở về.
*
Lục Tinh Gia hì hục đạp xe tới trường, cửa phòng học đã mở rộng, người ở bên trong không nhiều.
Những ủy viên chính của lớp đang tụ tập bên cạnh bục giảng thảo luận về cách trang trí bảng đen, Tần Mộ Đông ngồi một mình trên ghế, lặng yên nhìn ra ngoài cửa sổ, sống lưng thẳng tắp, kéo ra một cái bóng thật dài trên mặt bàn phía sau, lộ ra chút lạnh lùng xen lẫn cô đơn.
“Chào buổi chiều!” Lục Tinh Gia nhảy nhót đến bên cạnh hắn ngồi xuống, nở một nụ cười xán lạn.
Tần Mộ Đông quay đầu, giây phút khi nhìn thấy Lục Tinh Gia, khuôn mặt lãnh đạm kia lập tức dịu xuống.
“Làm sao vậy?” Lục Tinh Gia cười hỏi, “Anh không vui sao?”
Tần Mộ Đông rũ mắt xuống: “Không có.”
Thấy hắn không muốn nói, Lục Tinh Gia cũng không ép buộc, lấy ra những câu hỏi sai sót trước đó, bắt đầu chỉnh sửa lại những phần đã sai này.
Cậu viết rất nghiêm túc, cũng rất nắn nót, từng nét từng nét viết xuống trang giấy, mang theo dáng vẻ chuyên chú không thể bị quấy rầy.
Tần Mộ Đông liếc mắt qua, bờ môi mấp máy, như thể đang muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn quay mắt đi, không nói thêm gì.
Đã là cuối thu, qua giữa giờ trưa, trời lại nhanh chóng lạnh xuống.
Lục Tinh Gia vừa chỉnh sửa xong câu hỏi môn Văn cuối cùng thì Chương Sở Sở cũng đúng lúc bước vào phòng học.
Vì là họp phụ huynh nên Chương Sở Sở cố ý mặc một bộ đồ vô cùng trạng trọng. Dáng dấp anh vốn anh tuấn, lại thêm một bộ Âu phục màu tím chẻ đuôi, đường may vừa chuẩn, để lộ vai rộng eo hẹp.
Ngoài ra, anh còn cố ý tạo kiểu tóc, xịt keo rồi chải ra phía sau, rất có vài phần giống với nam chính phim thần tượng.
“Uầy, anh Sở, đẹp trai quá đi mất!”
Mới vừa bước vào lớp, đã có tiếng ồn ào.
“Đừng khoác lác nữa.” Chương Sở Sở liếc nhìn cậu ta một cái, không để ý lắm, “Chút nữa là họp phụ huynh, các em trong lớp mau giúp nhau thu dọn phòng học đi!”
Chương Sở Sở giao cho mỗi người một nhiệm vụ khác nhau, có người quét rác, có người dán bảng tên lên bàn, Lục Tinh Gia ở cùng tổ với Tần Mộ Đông, phụ trách vệ sinh hành lang.
“Đi thôi.” Lục Tinh Gia cầm chổi và đồ hốt rác, Tần Mộ Đông không nói gì, cũng cầm cây chổi đi theo cậu ra ngoài.
Trong hành lang dần dần có nhiều người hơn, thỉnh thoảng có vài phụ huynh tới hỏi thăm vị trí của các lớp.
Lục Tinh Gia tốt bụng trả lời từng người bọn họ, bỗng từ phía xa vang lên một giọng nói dịu dàng: “Gia Gia!”
Lục Tinh Gia giương mắt nhìn qua, Hạ Khê vừa cười vẫy tay với cậu vừa đi tới bên này.
Vì là họp phụ huynh, nên Hạ Khê đặc biệt mặc một chiếc váy màu hồng mới mua, còn trang điểm nhẹ nhàng tinh tế, làn da của bà rất tốt, nên trông còn có sức sống hơn cả một số cô gái tuổi đôi mươi, mặc thêm một chiếc váy này càng lộ ra vẻ trẻ trung dịu dàng.
“Mẹ! Mẹ tới rồi!” Lục Tinh Gia nâng cao cánh tay vẫy vẫy, cũng bước chân đi đến chỗ bà.
Giọng điệu của hai người thân mật tự nhiên, khiến cho người khác vừa nhìn là biết quan hệ gia đình vừa hòa hợp lại hòa thuận.
Tần Mộ Đông rũ mắt xuống, không nhìn qua hướng hai người, cẩn thận quét hết bụi cát trên sàn.
Hà Khê nói chuyện với Lục Tinh Gia vài câu, sau đó cũng nhanh chóng chú ý tới khuôn mặt lạnh lùng của Tần Mộ Đông cách đó không xa.
Mỗi ngày Lục Tinh Gia đều luôn miệng nhắc tới người “anh Mộ Đông” này, khiến cho ấn tượng của bà đối với Tần Mộ Đồng cũng ngày càng sâu.
Tần Mộ Đông không thay đổi gì nhiều so với khi còn bé, vẫn là một khuôn mặt lãnh đạm, đã trôi qua nhiều năm như vậy, Hạ Khê liếc mắt một cái cũng có thể nhận ra hắn.
“Đó là Tần Mộ Đông sao?” Hạ Khê thoáng nhìn qua, hỏi Lục Tinh Gia.
“Đúng vậy ạ!” Lục Tinh Gia gật đầu như giã tỏi, vừa nhắc tới Tần Mộ Đông, toàn bộ đôi mắt đều sáng lên.
Từ trước đến nay Hạ Khê đều hiểu rõ con mình, thấy phản ứng của cậu như vậy, trong nháy mắt đột nhiên hiểu ra cái gì đó: “Cho nên con vội vã đến trường học như vậy, là vì đến tìm cậu ấy?”
“À…”
Lục Tinh Gia nhất thời không biết có nên thừa nhận hay không, ánh mắt lướt qua, lập tức đối diện với đôi mắt tràn ngập ý cười của Hạ Khê.
Hạ Khê cười trêu ghẹo cậu: “Mẹ còn tưởng rằng con đang lén lút đi gặp một cô gái nào nữa chứ!”
“Làm sao có thể ạ?!” Lục Tinh Gia liên tục giải thích, “Tụi còn đến đây để học mà mẹ!”
Hạ Khê không bác bỏ cậu, mỉm cười đi đến bên cạnh Tần Mộ Đông, “Mộ Đông, đã lâu không gặp, dì là dì Hạ Khê, có còn nhớ rõ dì không?”
Lục Tinh Gia cũng ở bên cạnh nói tiếp: “Đây là mẹ em.”
Trí nhớ Tần Mộ Đông rất tốt, gặp qua một lần thì không dễ dàng quên được, huống chi đây là mẹ của Lục Tinh Gia, hắn không thể nào không nhớ.
“Thưa dì.” Tần Mộ Đông lễ phép chào hỏi Hạ Khê.
“Đứa trẻ ngoan.” Hạ Khê cười dịu dàng, “Nghe Gia Gia nói tụi con ngồi cùng bàn, lần này nó tiến bộ rất nhiều, may mà có con giúp đỡ.”
Tần Mộ Đông rũ mắt xuống, thản nhiên nói: “Thật ra con cũng không có làm gì cả, là do Gia Gia siêng năng thôi ạ.”
Lục Tinh Gia đứng ở một bên, lỗ tai có chút đỏ.
Không chỉ bởi vì Tần Mộ Đông khen cậu trước mặt mẹ cậu, mà còn vì gọi theo bà ấy, kêu cậu là “Gia Gia”.
Hai chữ đơn giản như vậy phát ra từ miệng Tần Mộ Đông lại vô cùng êm tai, còn mang thêm vài phần quyến rũ khó giải thích được.
Lần đầu tiên Lục Tinh Gia cảm thấy, nhũ danh có hơi nữ tính này của mình lại dễ nghe như vậy.
“Sao lại như thế được, Gia Gia dính con cũng rất chặt phải không?” Hạ Khê che miệng cười, “Ở nhà nó cứ nhắc tới anh Mộ Đông không dứt miệng, cũng vì con nên mới…”
“Mẹ!” Lục Tinh Gia có cảm giác bị kéo ra xử tội, khuôn mặt nháy mắt đỏ bừng, vội vàng ngắt lời bà, lại sợ bà nói ra chuyện gì dễ gây hiểu lầm, muốn đổi chủ đề, “Đâu có thái quá vậy đâu ạ! Con nào có nhắc tới anh ấy không dứt miệng chứ!”
Giống như một chú mèo con xù lông, đáng yêu không chịu được.
“Rồi rồi rồi.” Biết cậu xấu hổ, Hạ Khê cũng không nói thêm gì nữa, lại nhìn về phía Tần Mộ Đông, đôi mắt tăng thêm vài phần nghiêm túc, “Nói tóm lại, cảm ơn con đã giúp đỡ Gia Gia, đã làm phiền đến con rồi.”
Bà không phải là người không biết đúng sai, cũng đã giáo dục Lục Tinh Gia phải biết ơn ai đó từ nhỏ.
Quan hệ của hai đứa tốt đẹp là chuyện tốt, nhưng đều bằng tuổi với nhau, không thể cứ hiển nhiên yêu cầu người khác giúp đỡ rồi biếu quà được.
Lục Tinh Gia đứng ở một bên, ấm ức nhưng lại có chút dở khóc dở cười: “Mẹ, con trông không hiểu chuyện như vậy sao ạ?”
Hai má thiếu niên vẫn còn ửng hồng, đôi mắt phủ một tầng hơi nước, rực rỡ giống như một đóa hoa xinh đẹp nhất vào đầu xuân, chiếu sáng cả chiều mùa thu khô héo này.
“Không làm phiền đâu ạ.” Tần Mộ Đông lập tức quay mắt đi cứ như bị bỏng, chậm rãi mở miệng, hơi rũ đôi mắt nồng đậm màu mực xuống, “Cậu ấy rất tốt.”
Cậu ấy rất tốt, vô cùng tốt.
Tốt đến mức có đôi lúc khiến hắn sinh ra những dục vọng không thiết thực.
Muốn giấu cậu ấy đi, để cậu ấy vĩnh viễn làm ánh sao của hắn.
Một ánh sao độc nhất vô nhị.
Lục Tinh Gia không biết Tần Mộ Đông đang suy nghĩ cái gì, chỉ là bị hắn khen đến mức có hơi xấu hổ, đặc biệt còn là ở trước mặt mẹ cậu.
Đoạn đối thoại này giống hệt như đôi tình nhân đi gặp phụ huynh đó!
Hai má Lục Tinh Gia càng thêm đỏ, vội vàng đẩy Hạ Khê vào phòng học: “Mẹ, mẹ mau vào đi thôi, cũng sắp muộn giờ rồi!”
Hạ Khê cứ như vậy mà bị Lục Tinh Gia đẩy đi, cũng chỉ có thể lắc đầu bất đắc dĩ, tìm tới chỗ có dán bảng tên của Lục Tinh Gia ngồi xuống.
*
Bốn giờ chiều, họp phụ huynh chính thức bắt đầu, Chương Sở Sở mặc một bộ Âu phục đứng trên bục giảng, phân tích tình hình chung của lớp khoảng thời gian gần đây cho các phụ huynh, Lục Tinh Gia cũng giống như các bạn học khác, cầm sách từ vựng cấp bốn ngồi ngoài hành lang học thuộc lòng.
Âm thanh của Chương