Thi giữa kỳ nhìn thì có vẻ như là nửa học kỳ, nhưng sau khi thích ứng được với nhịp độ sinh hoạt ở trường, thì nửa học kỳ sau chung quy vẫn luôn nhanh hơn đợt trước.
Sáng rồi lại tối, bảng đen viết rồi lại bôi, lớp học người đến người đi, quần áo trên người cũng càng ngày càng dày.
Phảng phất chỉ là một cái chớp mắt, đã đến lúc thi cuối kỳ.
Với sự trợ giúp của Tần Mộ Đông, thành tích của Lục Tinh Gia lại tiến triển rõ rệt, vừa vặn có thể chạm đến mục tiêu do Chương Sở Sở đặt ra.
Nhìn vào phiếu điểm thi cuối kỳ, Lục Tinh Gia hài lòng giương khóe môi lên, nhưng cậu cũng biết được về sau vẫn còn có nhiều thử thách cần phải đương đầu.
Tháng ba và bốn là thời gian đăng ký thi sơ khảo, nghỉ đông đối với học sinh chuyên mà nói là vô cùng xa xỉ, tính toán kỹ lưỡng thì cũng chỉ chưa tới mười ngày.
Thi cuối kỳ xong, trước kỳ nghỉ đông một ngày, Chương Sở Sở thấy mọi người không còn hứng thú học tập nữa thì dứt khoát kéo màn cửa cho học sinh xem phim.
Cuối năm 2010, màn chiếu vừa mới bắt đầu được phổ biến, Nhất Trung là trường trọng điểm của tỉnh, cho nên được hưởng thụ thiết bị tân tiến này sớm hơn.
Đến khi bộ phim dài bắt đầu, Khâu Duệ Phong vẫn còn nhỏ giọng oán trách với Quý Ngang Nhiên, than kỳ nghỉ đông ngắn quá, hắn không thể đi ra ngoài chơi.
Lục Tinh Gia dùng một tay chống cằm, ngược lại hy vọng kỳ nghỉ đông này có thể ngắn hơn một chút.
Nghỉ mười ngày, cũng đồng nghĩa là cậu và Tần Mộ Đông không thể nào gặp nhau trong mười ngày kia.
Lục Tinh Gia lặng lẽ nhìn qua Tần Mộ Đông bên cạnh một chút, lại nhịn không được lấy tay chọt chọt cùi chỏ hắn.
“Làm sao vậy?” Đôi mắt của Tần Mộ Đông hơi hạ xuống.
Lục Tinh Gia do dự mở miệng: “Anh định ăn Tết như nào vậy? Sẽ ở cùng với… bọn họ sao?”
Rốt cuộc cậu cũng không gọi cái danh xưng kia ra khỏi miệng, người như vậy, không xứng đáng được gọi là “ba mẹ”.
Ăn Tết à?
U ám nơi đáy mắt của Tần Mộ Đông chợt lóe lên.
Nếu như Lục Tinh Gia không đề cập tới, hắn gần như cũng đã quên đi cái ngày lễ đáng ghét này.
Ngược lại, người phụ nữ kia hằng năm luôn gọi điện tới, hỏi hắn có muốn đón năm mới với bà hay không, nhưng hắn đi để làm gì chứ, trở thành khán giả của một nhà ba người hòa thuận hạnh phúc sao?
“Không đi.” Mỗi lần hắn nói như vậy, người phụ nữ kia đều sẽ thở phào một hơi rõ ràng.
Lâu dần, hắn cũng hoàn toàn quên mất cái cảm giác ấy.
Tần Mộ Đông mím môi, chậm chạp không nói gì.
“Năm mới cũng ở một mình sao?” Lông mày của Lục Tinh Gia nhíu lại, hàng lông mi mảnh dài có hơi rũ xuống, “Có phải là rất cô đơn hay không?”
Đương nhiên là cô đơn.
Đèn lồng đỏ treo mọi nẻo đường, dưới lầu tràn ngập tiếng huyên náo của mọi người, bầu không khí ấm áp lại tươi sáng, duy chỉ có hắn không giống với cả thế giới, một mình co quắp trong căn phòng âm u vô hồn.
Đầu ngón tay đè vào lòng bàn tay trắng bệch, nhưng khi mở miệng lại trở thành: “Không sao, đã quen rồi.”
Câu nói này của Tần Mộ Đông hoàn toàn không an ủi được Lục Tinh Gia, ngược lại lông mày càng nhíu chặt hơn một chút.
Một lúc sau, cậu đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, đôi mắt lập tức sáng lên: “Hay là anh tới nhà em ăn Tết cùng nhau đi!”
“Dù sao thì mỗi cuối năm nhà em cũng chỉ có em và mẹ, đều rất cô đơn, nếu như anh tới thì chúng ta có thể ăn sủi cảo với nhau, xem chương trình cuối năm, sau đó cùng nhau ăn cơm tất niên! Mẹ em nấu cơm rất ngon đó, anh cũng cảm thấy như vậy đúng không?”
Lục Tinh Gia càng nghĩ càng cảm thấy kế hoạch này có thể thực hiện được, không khỏi tưởng tượng ra một viễn cảnh tốt đẹp.
Theo miêu tả của Lục Tinh Gia, trước mắt Tần Mộ Đông cũng dần hiện lên từng khung cảnh.
Lúc làm sủi cảo, tính tình Lục Tinh Gia vốn không cẩn thận như vậy, nói không chừng sẽ trét đầy bột mì lên mặt, tựa như một con mèo nhỏ đáng yêu.
Đến khi xem chương trình cuối năm, Lục Tinh Gia sẽ líu ríu như một chú sẻ nhỏ, kể chuyện cười so với chương trình hài kịch trên TV còn thú vị hơn.
Lúc làm bài tập, Lục Tinh Gia luôn thích thức đêm, vậy nên ban ngày sẽ ngủ gà ngủ gật, nằm lên mặt bàn ngủ thiếp đi, ánh sáng nhu hòa của đèn bảo vệ mắt chiếu xuống, thời gian phảng phất như dừng lại tại thời khắc ấy.
…
Vô số hình ảnh hiện lên trong đầu, mỗi một khoảnh khắc đều giống như tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ, cảnh tượng thật ấm áp dễ chịu.
Đôi mắt của Lục Tinh Gia lóe sáng: “Kế hoạch của em có phải là rất tốt không? Giường của em rất lớn, hai người chúng ta ngủ chắc chắn là không có vấn đề, bàn học ngồi hai người cũng không sao luôn, bình thường ban ngày chúng ta có thể ở trong phòng học bài, ban đêm có thể ngủ với nhau! Mùa đông nha, chen chúc một chút vừa vặn lại ấm áp!”
Ngoại trừ hi vọng có thể trải qua một năm mới náo nhiệt cùng Tần Mộ Đông, cậu cũng có một chút tâm tư nho nhỏ.
Mặc dù Tần Mộ Đông hẳn là không có ý nghĩ gì khác với cậu, nhưng cái từ “cùng chung chăn gối” này nghe quá mức tốt đẹp, khiến người ta không thể chống cự lại nó.
Hầu kết của Tần Mộ Đông nhấp nhô lên xuống, nhưng lần này, trong đôi mắt lại không có lấy một tia sáng.
Màu đen cực độ nhanh chóng bao phủ lấy toàn bộ con ngươi, hệt như một lỗ đen, nuốt chửng tất cả ánh sáng không hề để lại một tia.
Nếu như để hắn và Lục Tinh Gia đơn độc ở cùng một phòng, sẽ không thể tốt đẹp như Lục Tinh Gia miêu tả.
Bởi vì chỉ cần nghe cậu kể đến, hắn đã bắt đầu nảy sinh ra một loại suy nghĩ điên cuồng.
Hắn nhất định sẽ nhốt cậu lại, giam cầm thiếu niên với lúm đồng tiền xán lạn này bên người.
Từng dòng máu chảy trong người hắn đều đang điên cuồng gào thét.
Nhốt cậu ấy lại, nhốt lại, nhốt lại, biến cậu ấy thành vật sở hữu của riêng hắn.
Như vậy, hắn sẽ không phải mất đi cậu ấy.
Có lẽ hắn không được giống như người bình thường, hắn phải sớm biết.
Mí mắt Tần Mộ Đông hơi hạ xuống, giấu đi những cảm xúc mãnh liệt nơi đáy mắt.
Một lát sau, hắn thấp giọng mở miệng: “Không được.”
Giọng nói của hắn khàn vô cùng, Lục Tinh Gia đột nhiên có hơi khát nước, mím nhẹ bờ môi: “Tại sao vậy? Anh không muốn ở cùng với em sao?”
Đầu lưỡi hồng nhuận liếm nhẹ lên cánh môi, giọng nói của Tần Mộ Đông khàn khàn, màu mắt thâm thúy như mực không thể tan đi: “Cậu rất hay mời người khác về nhà mình sao?”
“Sao lại có thể!” Lục Tinh Gia lập tức phản bác không chút nghĩ ngợi, tức giận nói, “Từ nhỏ đến lớn chỉ có mình anh từng ở lại nhà em, đó còn là chuyện của nhiều năm về trước!”
U ám nơi đáy mắt của Tần Mộ Đông đột nhiên lui xuống.
Thiếu niên giương khóe môi, lộ ra một nụ cười lãnh đạm.
Lục Tinh Gia vẫn còn chưa bỏ cuộc, tiếp tục truy hỏi: “Cho nên tại sao anh lại không muốn ăn Tết với em?”
Tần Mộ Đông quay mắt đi, lạnh nhạt nói: “Có việc.”
“Có việc?” Lục Tinh Gia hỏi, “Có việc gì?”
Tần Mộ Đông dừng lại một lát: “Cậu đoán đi.”
Lục Tinh Gia:???
Đây là kiểu trả lời câu hỏi gì vậy?
Mặc cho Lục Tinh Gia sống chết dây dưa thế nào, Tần Mộ Đông cũng không hề nói thêm gì cả, cuối cùng, cậu mới đành bất đắc dĩ thở dài một hơi: “Được rồi được rồi, em sẽ không hỏi anh nữa, không muốn nói thì thôi vậy.”
Thần kinh căng thẳng của Tần Mộ Đông trầm tĩnh lại, đáy lòng lại đột nhiên dâng lên một mảnh trống rỗng.
Một bước vào vực sâu không đáy.
Lục Tinh Gia lùi lại một bước: “Vậy lúc sang năm mới em có thể gọi điện thoại cho anh được không?”
Lại sợ bị từ chối, Lục Tinh Gia vội vàng nói thêm: “Không cho phép từ chối.”
“…Được.”
Lần này, Tần Mộ Đông im lặng hồi lâu, không cự tuyệt cậu nữa.
Bộ phim nhanh chóng kết thúc, đã đến thời gian tan học buổi đêm.
Chương Sở Sở để học sinh đóng màn chiếu, lại nói thêm một chút về vấn đề an toàn của kỳ nghỉ đông, dặn dò mọi người phải học tập cho thật tốt, sau đó vung tay lên, ra hiệu có thể trở về nhà.
Không ít học sinh lúc xem phim đã thu dọn xong đồ đạc, chờ Chương Sở Sở nói một tiếng thì đeo cặp lên, mang theo bao lớn bao nhỏ chứa đồ chạy vội ra ngoài, nhanh chóng biến mất ở cuối hành lang.
Lục Tinh Gia chậm rãi thu dọn đồ đạc, chỗ ngồi của cậu ở cửa sau, nên không ít người lúc đi ngang qua đều nói lời tạm biệt với cậu.
“Gia Gia, chúc mừng năm mới trước! Sang năm gặp lại nha!”
“Năm mới vui vẻ!”
“Sang năm gặp.”
…
Lục Tinh Gia cười, tạm biệt từng người bọn họ.
Tần Mộ Đông cũng thu dọn đồ đạc xong.
Hắn ngồi ở bên cạnh cửa sổ, muốn ra ngoài phải đi ngang qua chỗ của Lục Tinh Gia.
Lục Tinh Gia đứng dậy, cũng cười cười với hắn: “Tạm biệt, sang năm gặp lại!”
“…Tạm biệt.”
Tần Mộ Đông đeo cặp bằng một bên vai, đi ngang qua cậu, lúc kề sát vai hắn lại dừng bước.
“Không chúc tôi năm mới vui vẻ sao?” Hắn hỏi.
Lục Tinh Gia cười xảo quyệt: “Đợi đến lúc vừa qua năm mới rồi nói! Như vậy anh sẽ không thể không nhận điện thoại của em.”
Tần Mộ Đông khẽ giật mình, con ngươi đen nhánh lóe lên một tia cảm xúc không thể nhìn thấy.
Một lát sau, hắn nói: “Được, tôi chờ cậu.”
Bên trong vực sâu vô vọng lại được gieo xuống một viên hạt giống màu xanh.
Khâu Duệ Phong còn đang chờ Lục Tinh Gia về nhà với mình, nhìn thấy hai người thì thầm to nhỏ không biết đang nói chuyện gì, còn thấy đôi mắt của Lục Tinh Gia đều cong thành một hình trăng khuyết.
“Cậu đang thì thầm cái gì với học thần vậy?” Khâu Duệ Phong hỏi, “Ôn tập bí tịch hả? Có phúc phải cùng hưởng nha!”
Lục Tinh Gia chớp mắt mấy cái: “Đây là bí mật nhỏ của bọn tớ.”
Khâu Duệ Phong sặc một cái, luôn cảm thấy không hiểu tại sao lại bị dồn cho một miệng đầy thức ăn chó.
*
Kỳ nghỉ đông nhàm chán cứ như vậy mà bắt đầu, bình thường mỗi ngày đều đắm chìm trong biển bài tập, đột nhiên rảnh rỗi một chút lại khiến người ta không mấy quen thuộc.
Mỗi ngày lúc sáu, bảy giờ sáng, Lục Tinh Gia đều sẽ tự nhiên tỉnh giấc, rời giường ăn điểm tâm rồi lại ngồi vào trước bàn học.
Thật vất vả mới có một kỳ nghỉ, nhưng sau khi vào học còn có một đợt thi cử khó nhằn, ngược lại cậu cũng không cố ép bản thân mỗi ngày đều chỉ học tập, cũng sẽ thả lỏng xem mấy quyển sách giải trí, ngồi phát ngốc một lúc, hay dùng cái