Thang máy của khu phòng thí nghiệm không mở, bọn họ chỉ có thể hì hục leo lên tầng tám, sau đó chia ra các hướng khác nhau.
Nhóm của Lục Tinh Gia rẽ sang bên trái, đi đến phòng thí nghiệm số ba.
Giáo viên thí nghiệm đã đợi ở đó rất lâu, thấy ba người rốt cuộc cũng đến, vội vàng gọi bọn họ tiến vào.
“Đây là phòng thí nghiệm Lý tiên tiến nhất của trường chúng ta, bên trong có rất nhiều dụng cụ tinh vi, chính xác hơn các em hay dùng ở trên lớp rất nhiều.”
Phòng thí nghiệm rất sáng sủa, trên bàn điều khiển bày đủ các loại thiết bị, từ lực kế lò xo, cốc chia vạch thông dụng nhất, đến máy hiện sóng hiếm thấy ở trường cấp ba, bộ thí nghiệm kỹ thuật số, v.v… cần gì cũng có.
Dụng cụ thí nghiệm vừa nhiều vừa phức tạp, chỉ giới thiệu thôi đã mất hết nửa tiếng đồng hồ.
Giáo viên nhấp một hớp trà trong tách thủy tinh, lại đưa tay nhìn xuống đồng hồ: “Sáng hôm nay các em cứ tự làm quen trước nhé, các thầy còn có buổi họp, có gì không hiểu buổi chiều cứ đến hỏi thầy, phòng làm việc ở ngay bên cạnh, sau năm giờ chiều thầy đều ở đấy.”
“Vâng thưa thầy.” Lục Tinh Gia gật đầu nói, “Thầy cứ làm việc của mình trước đi ạ.”
Giáo viên vội vàng rời đi, để lại ba người và một đống dụng cụ.
Tần Mộ Đông đi đến cạnh một chiếc đường ray đệm khí, loay hoay với cái phao. Lục Tinh Gia và Mâu Thiên thì hoàn toàn hoa mắt.
Đây thật ra không phải là vấn đề của bọn họ, mà do giới hạn của giáo dục và tài nguyên ở trường trung học. Có rất nhiều học sinh cấp hai, cấp ba dư thừa kiến thức lý thuyết, nhưng lại hiếm có cơ hội thực hành thực tế.
Nhất Trung là trường hàng đầu tỉnh, việc xây dựng phòng thí nghiệm và phát triển các khóa học đã đi trước các trường khác, nhưng vẫn còn cách xa với việc mỗi người đều có thể thực hành một cách thuần thục.
Thế nhưng dù sao cũng có Tần Mộ Đông – một học thần chân chính ở đây, con đường khám phá của bọn họ cũng coi như suôn sẻ.
Thi thí nghiệm vòng bán kết chia làm hai loại là thí nghiệm thực hành và lập kế hoạch thí nghiệm, phương hướng các tỉnh không giống nhau, ở Hưng Giang thì chú trọng thí nghiệm thực hành.
Bên trong đề cương viết rõ có 34 cái thí nghiệm, dụng cụ cần dùng cũng có đến 34 loại. Bọn họ dựa theo quang học, mạch điện, từ trường để phân loại chúng với nhau. Tần Mộ Đông thao tác chúng trước, sau khi hiểu rõ nguyên lý thì giải thích cho Lục Tinh Gia và Mâu Thiên.
Bình thường Tần Mộ Đông đều im lặng lãnh đạm, nhưng đối với đồ vật chuyên môn thì không hề có chút mơ hồ, lời ít ý nhiều nói đúng trọng tâm, chẳng mấy chốc đã hiểu rõ, sau đó lại giải thích kỹ càng cho hai người họ.
Lục Tinh Gia đã quen với mạch suy nghĩ của hắn, chẳng mấy chốc đã theo kịp tiết tấu. Mà Mâu Thiên thì vốn hướng nội, lại có hơi sợ Tần Mộ Đông, vì vậy mỗi lần hắn giải thích luôn luôn là Lục Tinh Gia và Tần Mộ Đông thảo luận sôi nổi, còn cô chỉ đứng bên cạnh không nói lời nào, yên lặng mà lục lọi dụng cụ.
Lục Tinh Gia thường thích chọt cái này một cái sờ cái kia một cái, đầu óc lại linh hoạt, thao tác tay cũng dần dễ dàng. Chỉ một buổi sáng và một buổi trưa gần như đã nắm giữ cách dùng của từng loại dụng cụ, tiếp đó chỉ cần quen thuộc với quá trình thí nghiệm và thao tác thuần thục nữa là xong.
Sau khi ăn cơm trưa, lại loay hoay một hồi, bất giác đã đến ba giờ chiều.
Tiết trời đã vào thu, ngày dài đêm ngắn, đồng hồ vừa mới qua khỏi ba giờ, ánh sáng mặt trời đã dần lụi tắt một cách rõ ràng, trong phòng thí nghiệm cũng hơi tối xuống.
Lục Tinh Gia nhìn đồng hồ treo tường: “Thầy hẳn là đã trở về rồi, tụi mình đến tìm thầy ấy đi.”
Dù thế nào bọn họ cũng là học sinh, có giáo viên chuyên môn hướng dẫn vẫn thuận tiện hơn rất nhiều.
Đối với đề nghị của Lục Tinh Gia, từ trước đến nay Tần Mộ Đông chưa từng có bất kỳ phản đối. Mâu Thiên cũng gật đầu, đồng ý với đề nghị của cậu.
Văn phòng của giáo viên nằm ngay sát phòng thí nghiệm, ba người vội vàng qua bên đó, nhưng cánh cửa văn phòng vẫn đang khóa trái.
Bọn họ đợi ở cửa hồi lâu, chân đều đã tê rần, nhưng thầy vẫn chưa có dấu hiệu trở về.
Ba người không còn cách nào khác, chỉ có thể quay về phòng thí nghiệm vừa làm vừa chờ, nào biết phải chờ thẳng đến sập tối.
Mặt trời hoàn toàn xuống núi, kết quả là Quý Ngang Nhiên chạy tới thông báo cho bọn họ, các giáo viên vẫn còn đang họp, hôm nay không thể tới được.
Mặc dù trong lòng không dễ chịu gì mấy, nhưng dù sao cũng là công việc của trường, không còn cách nào, Lục Tinh Gia đành nói tiếng cảm ơn, tiếp tục tự tìm tòi theo phương pháp trước đó.
Lại làm thí nghiệm một hồi, chân của Lục Tinh Gia đã có hơi tê, cậu tùy tiện tìm một cái ghế ngồi xuống nghỉ ngơi, nhưng vừa mới chạm mông, Mâu Thiên đã do dự đi tới bên cạnh cậu: “Lục Tinh Gia…”
“Làm sao vậy?” Lục Tinh Gia ngồi thẳng người.
Mâu Thiên cắn môi, giọng điệu vô cùng ngập ngừng: “Tớ có chỗ không hiểu cách dùng máy hiện sóng, cậu… cậu có thể chỉ tớ một chút được không?”
“Tớ sao?” Lục Tinh Gia sửng sốt, vô thức nhớ lại cách dùng, thao tác của máy hiện sóng khá rườm rà, cậu sợ không thể giải thích rõ ràng, vì vậy đáp: “Hay là cậu hỏi anh Mộ Đông… Tần Mộ Đông đi, tớ có thể vẫn chưa hoàn toàn nắm rõ nó, sợ chỉ sai cho cậu.”
“Không cần không cần!” Mâu Thiên ra sức lắc đầu, tiến đến bên cạnh Lục Tinh Gia nhỏ giọng nói: “Thật xin lỗi, nhưng mà tớ có hơi sợ cậu ấy… Có thể phiền cậu chỉ cho tớ một chút thôi được không?”
Cô thận trọng nói: “Xin cậu đó! Tớ thật sự không dám nói chuyện với cậu ấy!”
Lục Tinh Gia hoàn toàn không nghĩ tới sẽ có tình huống như thế này.
Nhưng dù sao Mâu Thiên cũng là một cô gái, Lục Tinh Gia không tiện từ chối, cũng chỉ có thể gãi đầu: “Vậy… tớ thử một chút.”
Vừa nói xong, Tần Mộ Đông đút một tay vào túi đi về phía bọn họ, hỏi Lục Tinh Gia: “Ăn tối không?”
Lục Tinh Gia rơi vào tình thế khó xử: “Hay là.. anh chờ một lúc có được không? Mâu Thiên muốn nhờ em chỉ cho cậu ấy cách dùng máy hiện sóng.”
“…”
Im lặng giây lát, Tần Mộ Đông nói, “Muốn ăn cái gì? Tôi lấy giúp cậu.”
Lục Tinh Gia do dự nói cho hắn biết món mình muốn, sau đó hắn liền nhanh chân bước ra khỏi phòng thí nghiệm không hề quay đầu.
“Thật xin lỗi…” Mặt Mâu Thiên hơi trắng bệch, “Có phải tớ quấy rầy hai cậu rồi không?”
Giọng điệu rụt rè khiến Lục Tinh Gia không thể nói thêm được gì.
“Không sao đâu.” Lục Tinh Gia khẽ thở dài, “Tụi mình qua xem máy hiện sóng trước đi.”
Nguyên lý của máy hiện sóng cũng không phức tạp, mấu chốt là hình thức cắm dây và điều chỉnh quá nhiều, rất khó để thành thạo ngay từ lần đầu tiên.
Lục Tinh Gia mới sờ đến dụng cụ này lần đầu vào sáng nay, tuy rằng đã nhớ đại khái trình tự, nhưng dù sao cũng không quá thuần thục nó. Hai người mò mẫm y như người mù qua sông, cho đến khi Tần Mộ Đông quay lại vẫn chưa kết thúc thao tác.
Tần Mộ Đông im lặng mang về ba phần cơm giống nhau theo khẩu vị của Lục Tinh Gia, sau khi đặt hai phần lên mặt bàn phía trước hai người, thì lấy phần của mình tới bên bệ cửa sổ bắt đầu dùng bữa.
Mâu Thiên sững sờ nhìn chằm chằm hộp cơm trên bàn, Lục Tinh Gia cũng ngơ ngác một lúc, sau đó khóe miệng không khỏi cong lên.
Bề ngoài Tần Mộ Đông trông thì lạnh lùng như vậy, nhưng lúc lấy cơm vẫn nhớ tới Mâu Thiên.
Hắn là một người dịu dàng từ tận xương tuỷ.
Lục Tinh Gia đẩy một phần tới trước mặt Mâu Thiên, cười nói: “Cái này lấy cho cậu, cậu ăn đi.”
“Cảm, cảm ơn…” Mâu Thiên nhận lấy hộp cơm, ngập ngừng nói.
Sau bữa tối, hai người thu thập rác xong xuôi, Lục Tinh Gia và Mâu Thiên lại tiếp tục nghiên cứu cái