Đêm hôm đó, hai người hàn huyên ở trong rừng cây rất lâu.
Họ nói về những thứ đã trải qua trong một tháng chia xa này, về cái gọi là “giấc mơ” kia của Lục Tinh Gia, chút băn khoăn và lo lắng cuối cùng trong lòng cậu tại lúc này rốt cuộc cũng biến mất.
Cậu nghĩ, mặc kệ thế giới họ đang sống là thật hay giả, những kỷ niệm tốt đẹp đó đều sẽ không đổi thay, dẫu một giây sau sẽ trở lại thế giới chẳng có Tần Mộ Đông, cậu cũng sẽ bảo vệ đoạn ký ức quý giá đẹp đẽ này và sống thật tốt.
Đương nhiên, trước sau gì cậu nhất định sẽ khiến cho những kẻ ác nhân kia nhận quả báo xứng đáng.
Ngược lại, Tần Mộ Đông nhìn thấy nụ cười lộ ra trên môi Lục Tinh Gia, lập tức trở nên căng thẳng, hắn vòng tay ôm chặt lấy cậu, còn nắm cổ tay cậu không cho tránh thoát.
“Không được suy nghĩ bậy bạ.” Tần Mộ Đông rầu rĩ nói, “Tôi đã bắt được em, em chạy đi đâu cũng không thoát.”
Lục Tinh Gia khẽ giật mình, không khỏi mở to hai mắt: “Em không muốn chạy.”
Tần Mộ Đông làm như bất mãn mà hôn cậu, cũng không giải thích gì, hệt như một chú mèo lớn vậy.
Lục Tinh Gia cũng ngoan ngoãn hôn hắn, ôm lấy hắn trong vườn hoa tối mờ.
Tần Mộ Đông quá đỗi thông minh, có lẽ đã phát hiện ra manh mối gì đó từ cuộc trò chuyện vừa rồi.
Nhưng chẳng còn quan trọng nữa, Lục Tinh Gia vô cùng chắc chắn, sẽ không có gì có thể chia cắt bọn họ.
*
Tháng Ba tơ liễu phơi phới bay, tháng Tư đỗ quyên hoa nở đầy.
Sau khi Tần Mộ Đông trở về từ trại tập huấn, mọi thứ đều một lần nữa trở về quỹ đạo.
Những ngày tháng cuối cùng của năm cấp ba vừa kéo dài lại ngắn ngủi. Mỗi ngày một bài kiểm tra nhỏ, ba ngày một khảo sát đã trở thành thói quen.
Mặt bàn chất đầy những tờ bài tập làm chưa xong, tờ khác trắng bóc lại cứ như tiên nữ rải hoa mà rơi xuống trần.
Ấy vậy mà lúc trải nghiệm thì cảm thấy từng giây từng phút đều thực khó khăn, đến khi vượt qua rồi, lại có cảm giác khoảng thời gian ấy cùng lắm chỉ là một cái chớp mắt.
Ngày 4 tháng 6, nhà trường chính thức dừng ôn thi, để các học sinh ở nhà điều chỉnh tâm lý, chuẩn bị thi đại học.
Vận may của Lục Tinh Gia khá tốt, địa điểm thi được phân vào trường đang học, vậy nên không phải lo lắng về việc chọn chỗ ở như các bạn học khác, có thể trực tiếp ở nhà.
Trước ngày thi một ngày, Tần Mộ Đông đặc biệt tới nhà cậu.
Trước đó đã ôn tập nhiều như vậy, nước tới chân mà học nữa cũng chẳng có ý nghĩa gì. Tần Mộ Đông giúp Lục Tinh Gia ôn tập vài câu hỏi lý thuyết, lại hỏi cậu những từ đơn và cụm từ, sau đó thì buông sách trò chuyện giết thời gian.
Tần Mộ Đông hỏi Lục Tinh Gia: “Có lo lắng không?”
“Vẫn ổn.”
Lục Tinh Gia chống cằm nghiêng đầu nhìn hắn, ánh đèn trên bàn tỏa ra ánh sáng màu vàng nhạt, vừa vặn rơi lên khuôn mặt của Tần Mộ Đông, chiếu xuống một hàng bóng lờ mờ.
Lục Tinh Gia nhất thời không nhịn được, hôn lên mặt hắn một cái: “Còn anh thì sao, chừng nào thì anh thi đấu?”
“Cuối tháng Bảy.” Tần Mộ Đông tuỳ ý để cậu hôn, ánh mắt sâu thẳm rơi lên người cậu, “Mấy ngày nữa sẽ là đợt huấn luyện thứ ba, một tháng sau bay đến châu Âu thi đấu.”
“Có thể mang theo người nhà không?” Lục Tinh Gia chớp mắt mấy cái, cố ý hỏi.
Vốn chỉ là một câu nói đùa, nào biết Tần Mộ Đông cho là thật, sau khi suy nghĩ một hồi, hắn nghiêm túc nói: “Huấn luyện thì không được, hơn nữa tôi cũng rất bận rộn, chắc chắn không có thời gian ở cùng em. Thi đấu thế giới thì có thể, không phải em đã làm hộ chiếu rồi sao? Hiện tại xin thị thực hẳn là vẫn còn kịp. Hầu như mọi người đều thích đi du lịch châu Âu, nếu như em thích, chúng ta có thể cùng đi.”
Tần Mộ Đông luôn luôn hành động rất nhanh, nhanh chóng cầm điện thoại tìm kiếm lộ trình.
“Tháng Bảy vừa vặn là mùa hoa oải hương nở rộ, còn có thể đi ngắm sông Rhine và dãy Alps. Nếu như em thích hiện đại thì đi xem tháp Eiffel và tháp nghiêng Pisa, hay cối xay gió Hà Lan…”
Ngữ điệu của Tần Mộ Đông không có chút chập trùng, bình thản tựa nước sôi để nguội, song Lục Tinh Gia lại không cách nào kiềm chế trái tim.
Kỳ thực đi tới nơi nào cũng không quan trọng, quan trọng người bên cạnh bạn là ai.
Có lẽ Tần Mộ Đông cũng nghĩ như vậy, thấy Lục Tinh Gia không nói gì, bèn đóng điện thoại lại: “Hay em muốn đi nơi khác cũng được, kỳ nghỉ hè rất dài, chúng ta có thể từ từ đi.”
Có thể do bầu không khí quá tốt, hoặc cũng có thể là sự ngầm hiểu lẫn nhau trong khoảng thời gian này đã tạo cho Lục Tinh Gia lòng tin, cậu dừng lại một chút, thấp giọng nói: “Chờ thi xong, tụi mình nói cho mẹ em đi.”
Tần Mộ Đông hơi nhíu mày, kéo lấy tay cậu đan xen mười ngón tay: “Mẹ em sẽ đồng ý sao?”
“Không biết nữa.” Lục Tinh Gia thẳng thắn nói, hồi sau lại cười, “Nhưng dù cho hiện tại không đồng ý cũng không sao, một hai năm không đồng ý cũng không sao, chúng ta cùng nhau cố gắng, một ngày nào đó nhất định mẹ em sẽ đồng ý.”
Tần Mộ Đông nghiêng người nhìn Lục Tinh Gia, ánh đèn quả quýt khiến cho khuôn mặt cậu cũng nổi bật một màu cam nhạt.
Trong sắc màu ấm áp, đôi mắt của thiếu niên sáng long lanh, như thể rải đầy tinh tú.
Những ngôi sao luôn có một sức mạnh thần kỳ, nhấp nháy chợt lóe, ở trong màn đêm chẳng đáng chú ý là vậy, nhưng khi nối liền, cũng có thể thắp sáng cả bầu trời đêm.
“Được.” Khóe miệng Tần Mộ Đông lộ ra một nụ cười.
Hắn tin tưởng vào sức mạnh của Tinh Tinh.
Phía sau, ngoài cánh cửa phòng khép hờ, Hạ Khê bưng một đĩa táo cắt gọn, nghe được lời của hai người, đôi chân vốn cử động chợt cứng ngắc tại chỗ.
Hồi sau, bà lắc đầu, cẩn thận giúp hai người đóng chặt cửa phòng, bưng đĩa táo trở lại phòng khách.
Bà lấy một cây tăm ghim một miếng táo vào miệng, chua, ngọt, đắng, chát, đủ loại cảm giác tràn ngập bên trong.
*
Hôm thi đại học trời lại mưa, bụi đường hoà quyện với nước mưa lầy lội không chịu nổi, mỗi một bước chân đều bắn lên bùn đất.
Cổng trường đông nghịt học sinh và phụ huynh che dù, ồn ào náo nhiệt. Lục Tinh Gia mang cặp sách, Tần Mộ Đông ở bên cạnh giúp cậu bung dù, Hạ Khê đi ở phía sau, nhìn hai người trò chuyện vui vẻ, trong mắt chỉ có hình bóng của nhau.
Cuối cùng, bà không nói gì, quay đầu sang nói chuyện với Hạng Ý Trí.
Trời mưa liên miên hai ngày, đến sau khi môn Tiếng Anh cuối cùng kết thúc, trời bỗng dưng quang đãng. Theo dòng người ra khỏi phòng thi, Lục Tinh Gia liếc mắt trông thấy Tần Mộ Đông.
Trên tay hắn vẫn cầm chiếc dù, cán dài, tán dù xếp lại nắm gọn trong tay, khuôn mặt hẹp dài lạnh lùng, lộ ra vẻ hờ hững lại cấm dục.
Lục Tinh Gia bước nhanh qua chỗ hắn, gọi tên hắn một tiếng.
Khoảnh khắc giương mắt, trong mắt Tần Mộ Đông lộ ra ý cười, tựa như băng tan.
Hạ Khê và Hạng Ý Trí đứng ở cách đó không xa, cũng đi tới chỗ hai người.
“Gia Gia.” Hạ Khê cười vỗ vỗ bả vai Lục Tinh Gia, hỏi, “Cảm thấy thế nào, có mệt không con?”
“Cũng được ạ.” Lục Tinh Gia nói, “Đề không khó.”
Đã qua nhiều năm như vậy, cậu không còn nhớ rõ đề thi đại học năm nay, song vẫn thuận buồm xuôi gió hơn đời trước rất nhiều.
Xét cho cùng thì kiến thức Vật lý đời này đã có được nền tảng, nắm vững phương pháp học tập, thì giải quyết những đề khó của kỳ thi đại học chỉ là một quá trình nước chảy thành sông.
“Vậy con cảm thấy có thể thi —— ”
“Được rồi, thi cũng đã thi xong, đừng suy nghĩ nhiều nữa.” Hạng Ý Trí cắt ngang câu hỏi của Hạ Khê, cười