Đến buổi chiều, lớp học lại trở nên náo nhiệt, vì có khá nhiều người nên dù điều hòa có mát tới đâu cũng không còn có ích gì mấy.
Phòng học dần dần nóng lên, nhưng Lục Tinh Gia vẫn có chút không nỡ cởi áo khoác xuống.
Cậu trộm nhìn qua Tần Mộ Đông ở bên cạnh, trông thấy hắn không có ý định lấy lại áo khoác, nên cũng to gan hơn một chút, ở trong lòng tự cổ vũ cho mình.
Mặc mười phút cũng là mặc, mặc đến trưa cũng là mặc, mặc nhiều hơn một chút, Tần Mộ Đông chắc cũng không tức giận đâu nhỉ?
Cứ như vậy mà dây dưa dây dưa, dây dưa đến tận lúc tiết tự học buổi tối kết thúc.
Thời tiết mùa hè vào ban đêm vẫn nóng bức như vậy, cũng không bởi vì mặt trời xuống núi mà mát mẻ hơn được một chút.
Tiếng ve vang lên từng hồi không biết mệt mỏi, trong sân trường có rất nhiều cây xanh tươi tốt, nên ngay cả tầng bốn cũng có không ít mấy con bọ màu xanh to bằng mũi kim bay quanh.
Tiếng chuông tan học reo lên, lớp học bắt đầu ồn ào.
Năng lượng mùa hè của mọi người vẫn còn thừa lại rất nhiều, ai ai cũng cười đùa nhốn nháo, chỉ một chốc sau, trong lớp học đã thưa thớt người.
Tần Mộ Đông im lặng không nói gì, thu thập tập vở trên bàn, sau đó đứng lên.
Không giống như các học bá sách vở đều xếp thành một chồng thật cao, đồ đạc của hắn có rất ít, một cuốn sách vật lý lượng tử đã được xem đi xem lại rất nhiều lần, nhưng vẫn được bảo quản rất tốt, và một cây bút máy màu đen kẹp bên trong quyển sách.
Vừa rồi trong suốt tiết tự học buổi tối, Lục Tinh Gia đều thỉnh thoảng liếc nhìn qua hắn, vừa trông thấy hắn muốn đi, cậu liền vội vàng gọi hắn lại, nói ra một lời giải thích đã được luyện tập thực lâu.
“Để, để đêm nay em giặt cái áo khoác này sạch sẽ rồi trả lại cho anh sau nha!”
“Tuỳ cậu.” Tần Mộ Đông gật đầu, không để ý lắm.
Lục Tinh Gia còn muốn nói thêm gì đó, thì Khâu Duệ Phong đã quay đầu lại, vỗ vỗ lên bàn của cậu: “Gia Gia, hai tụi mình về chung đi!”
Hai người đều học ngoại trú, nhà cũng không quá xa trường, trước đó đều thường xuyên đi về cùng nhau, Lục Tinh Gia thuận miệng đáp: “Được.”
Sau khi vừa nói xong câu kia, Tần Mộ Đông thuận tay kéo quai đeo cặp lên lưng, sải đôi chân dài bước ra cửa sau.
Đợi đến Lục Tinh Gia quay đầu lại, hắn đã biến mất ở chỗ rẽ hành lang.
Lục Tinh Gia thở dài trong lòng một hơi, nghĩ thầm, kế hoạch này của mình vẫn còn một chặng đường thật dài.
Cậu quay đầu nói với Khâu Duệ Phong: “Chờ tớ một chút, tớ thu dọn đồ đạc đã.”
Sau khi Lục Tinh Gia thu thập tập vở xong xuôi, trong lớp đã không còn lấy một bóng người, hai người khóa cửa phòng học lại, tản bộ đến nhà xe.
Ngoài trời còn oi bức hơn cả trong phòng học, độ ẩm không khí cũng cao, hệt như là đang tiến vào một cái phòng tắm hơi cỡ lớn.
“Cái thời tiết quỷ này, không phải là vừa mới mưa à, sao không có mát mẻ được một chút nào hết vậy?” Khâu Duệ Phong có dáng người cường tráng, trên người đang mặc một cái áo mỏng manh, vừa kéo áo lên để phẩy cho mát vừa thuận miệng phàn nàn.
Hắn lại nhìn qua Lục Tinh Gia một chút, phát hiện cậu vẫn còn đang mặc cái áo khoác đồng phục, khó hiểu nói, “Cậu mặc nhiều như vậy mà không thấy nóng sao?”
“Không nóng.” Lục Tinh Gia không chút do dự lắc đầu, còn vô thức kéo dây khóa đồng phục lên, “Tớ thích mặc đồng phục nhất đó.”
Khâu Duệ Phong nhìn cậu hệt như đang nhìn một tên ngốc, còn thiếu chút nữa đã viết hai chữ “thiểu năng” lên trán, “Cậu nghiêm túc hả? Cái áo khoác này của cậu vừa to vừa rộng, mặc chả ra cái hệ thống gì, đã vậy còn dễ vấp ngã nữa, không phải cậu chỉ bị chủ nhiệm lớp trước gõ một cái vào đầu thôi sao, sao ngay cả gu thẩm mỹ cũng hỏng rồi?”
“Không phải áo khoác của tớ.” Lục Tinh Gia vội vàng giải thích, hai má có chút đỏ, “Là áo khoác của Tần Mộ Đông.”
“Áo khoác của ai cũng… Cậu nói ai?!”
Khâu Duệ Phong đột nhiên phản ứng lại, nhìn về phía Lục Tinh Gia với biểu cảm không thể tin được.
Lục Tinh Gia chớp mắt mấy cái: “Tần Mộ Đông.”
“…Đậu mé?”
Đôi mắt Khâu Duệ Phong sáng lên, cẩn thận đánh giá Lục Tinh Gia từ đầu tới chân.
Sau một kỳ nghỉ hè, Lục Tinh Gia rõ ràng đã cao hơn trước, hồi đó còn lùn hơn Khâu Duệ Phong cả nửa cái đầu, nhưng bây giờ chỉ thấp hơn hắn có một chút xíu.
Nhưng cái áo khoác trên người cậu lại vô cùng lỏng lẻo, thậm chí còn lớn hơn so với học kỳ trước.
Ban đầu Khâu Duệ Phong chỉ cho là do máy giặt, không hề để ý, lúc này quan sát kỹ càng hơn, mới phát hiện đây thực sự không phải là đồng phục của cậu.
Đồng phục năm lớp Mười kia là màu trắng, rất dễ bị bẩn, Lục Tinh Gia cũng xem như là một người cẩn thận, nhưng trên đồng phục của cậu vẫn có vài vết mực to to nhỏ nhỏ, là do trước kia ngủ gục trên lớp không cẩn thận bị dính vào, cậu còn bởi vì nó mà bị phạt đứng, Khâu Duệ Phong vẫn nhớ rất rõ.
Mà cái áo khoác trên người cậu bây giờ lại vô cùng sạch sẽ, trắng đến mức gần như phát sáng, ở bên trong buổi đêm khô nóng khó chịu như thế này, nó vẫn tản ra một loại ánh sáng lạnh lẽo.
Nói tóm lại —— là hơi thở của học thần.
Khâu Duệ Phong kinh ngạc, không nhịn được đưa tay kéo lấy vạt áo của cậu: “Đỉnh vờ lờ người anh em ạ, cái này là đồng phục của Tần Mộ Đông thật hả?”
Tin đồn liên quan đến Tần Mộ Đông không ít, nghe nói hắn mắc bệnh sạch sẽ nghiêm trọng, không cho ai mượn bất cứ một thứ gì. Trước đó, có một cô gái cầm lấy sách của hắn mà chưa được sự đồng ý, về sau, hắn trực tiếp ném quyển sách kia vào thùng rác, không hề nhìn lại lấy một lần.
Giờ ăn trưa lần trước bị bắt được, Khâu Duệ Phong còn tưởng rằng Lục Tinh Gia nói phét, hiện tại xem ra, trước đây hai người này thật sự có một chút gì đó nhỉ?
“Ây, cậu đừng có nắm nữa!” Lục Tinh Gia kéo bàn tay của Khâu Duệ Phong ra hệt như đang bảo vệ bảo bối, sợ hắn sẽ túm hỏng áo khoác.
Khâu Duệ Phong liếc mắt: “Cậu có biết bây giờ cậu giống ai không?”
“Ai?” Lục Tinh Gia vỗ vỗ lên áo, làm phẳng lại nếp nhăn do Khâu Duệ Phong nắm vào.
Khâu Duệ Phong cố ý thấp giọng, tiến đến bên tai cậu thì thào nói: “Giống hệt như cô vợ nhỏ của Tần Mộ Đông ấy.”
Lục Tinh Gia ho khan hai tiếng, lặng lẽ đỏ mặt: “Cậu nói bậy bạ gì đó?”
Cậu giống như có tật giật mình, không dám nhìn thẳng vào mắt của Khâu Duệ Phong, nhưng vẫn không quên nói mấy lời khen ngợi Tần Mộ Đông: “Thật ra Tần Mộ Đông là người rất tốt, thật đó, không có đáng sợ chút nào đâu!”
“Cũng không hẳn là đáng sợ.” Hai người vô thức đã đi đến nhà xe, Khâu Duệ Phong nói đùa rất có chừng mực, mở khóa xe, nhấc chân ngồi lên yên xe đạp, “Là do trên người cậu ta cứ toát ra cái hơi thở người sống chớ gần, nói thế nào nhỉ, giống như là học thần khinh thường việc tiếp xúc với người bình thường như bọn mình ấy.”
Không phải đâu, Lục Tinh Gia phản bác ở trong lòng.
Không biết tại sao, cậu lại đột nhiên nhớ tới bóng lưng cô độc khi đang đạp xe ngày đó của Tần Mộ Đông.
Thực ra hắn rất cô đơn, không có ràng buộc hay lưu luyến với bất kỳ thứ gì, nẻn mới có thể không chút do dự mà tự sát ở đời trước như vậy.
Chỉ là những lời này Lục Tinh Gia không thể nói ra, cậu cũng chỉ có thể “Ừm à” vài tiếng cho qua chuyện, sau đó lại thêm một điều vào kế hoạch trong đầu của mình.
Muốn nói cho cả thế giới biết, Tần Mộ Đông là người tốt.
*
Lúc về tới nhà đã gần mười giờ, Hạ