Đau đớn nơi lồng ngực đang giày vò, tra tấn tinh thần của Lưu Phiến Phiến từng chút một.
Cô ta càng nắm chặt tay lại để trấn tỉnh bản thân, ép bản thân không được phép yếu đuối, cuối cùng vẫn không nhịn được mà muốn làm rõ vấn đề luôn bám sâu trong lòng mình.
- Lão đại, ngài yêu cô ta sao? Ngài yêu cô ta rồi?
Nghe câu hỏi của Lưu Phiến Phiến, Tả Bân càng thêm tức giận hơn.
Hắn nhìn lại vết thương trên cổ tay của Lãnh Di Mạt, đôi mắt rực lửa như muốn đem cô ta thiêu rụi thành tro.
Hắn cười lạnh một tiếng, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng tràn ngập nguy hiểm.
- Em đang đố kỵ? Vì đố kỵ nên em muốn tháo chiếc vòng tay này ra?
Hai chân của Lưu Phiến Phiến bất giác tự lùi lại hai bước, trợn tròn mắt kinh hãi nhìn người đàn ông đang ngồi trên giường mà vì nữ nhân trong lòng hắn hỏi tội mình.
Làm sao hắn có thể biết chứ? Chẳng có chút sơ hở nào nhưng hắn vẫn biết, chứng tỏ hắn đã cực kỳ quan tâm đến Lãnh Di Mạt nên mới như vậy.
Cho dù Lưu Phiến Phiến cứ giữ im lặng không nói gì nhưng Tả Bân đã biết được đáp án rõ ràng nhất rồi.
Bàn tay to lớn thô ráp nâng nhẹ cánh tay của Lãnh Di Mạt lên, không chút do dự mà hôn lên đó, lần nữa đưa ra cảnh cáo.
- Phiến Phiến, hy vọng em có thể hiểu rõ mình đang ở đâu.
Tôi đối với em chỉ có cảm giác áy náy và cảm kích.
Những gì tôi hứa thì nhất định tôi sẽ thực hiện được, chăm sóc và bù đắp cho em.
Nhưng em cũng nên biết giới hạn đến đâu, đừng để chút cảm giác áy náy của tôi đối với em cũng tiêu tan.
- Ra ngoài!
Thái độ của hắn bây giờ cho dù trời có sụp xuống cũng không thể thay đổi ngay, Lưu Phiến Phiến cũng chỉ có thể tạm thời nhịn xuống, đợi hắn bình tĩnh lại vẫn còn có cơ hội khác nữa.
- Vâng, lão đại!
Không gian trong phòng đã yên tĩnh trở lại, Tả Bân nhìn nữ nhân vẫn còn ngủ say trên giường, khi nào cô chưa tỉnh lại thì tảng đá trong lòng hắn chưa thể nào tháo xuống hoàn toàn.
Dáng vẻ lo lắng đến sốt ruột bây giờ, dáng vẻ kích động đến mất kiểm soát vừa rồi của hắn, cho dù có tự mình soi gương chắc là cũng không thể tự nhận ra được.
Cũng như ánh mắt dịu dàng mà hắn đang nhìn Lãnh Di Mạt.
Nhưng một điều lại khiến hắn vô cùng khó chịu và bực dọc chính là sợi dây chuyền mà tối qua hắn tự tay đeo cho cô đã không có trên cổ của cô nữa, nữ nhân đáng chết này thế mà lại dám ném đồ của hắn đi.
Vốn dĩ hắn đã biết cô bỏ sợi dây chuyền này lại, không muốn đeo nó nên bây giờ hắn sẽ tự tay đeo lại cho cô.
Cầm sợi dây chuyền mặt dây chuyền với mặt thạch anh tím, ngón tay thon dài của Tả Bân nâng niu như một món bảo vật, đây là hắn đã tự thiết kế riêng cho cô, cũng giống chiếc vòng tay cô đang đeo, dù có không muốn cũng không được phép tháo ra.
Cứ mải nhìn ngắm sợi dây chuyền nên hắn không biết Lãnh Di Mạt cuối cùng cũng đã chịu tỉnh lại.
Cô vừa mở mắt ra thì nhìn thấy hình bóng quen thuộc đang ngồi bên mép giường, phản ứng đầu tiên của cô chính là ngồi dậy ngay, dù trong người vẫn còn rất mệt.
- Cũng chịu tỉnh rồi?
Tả Bân quay mặt lại nhìn cô, cũng chỉnh lại tư thế ngồi cho phù hợp, thấy cô đã tỉnh rồi, tảng đá trong ngực hắn rốt cuộc cũng có thể thả xuống, nhưng vẫn không biểu lộ bất kỳ cảm xúc nào ra ngoài cho cô thấy.
Mới tỉnh dậy đã bị một luồng hơi lạnh của người đàn ông bao vây, Lãnh Di Mạt ước rằng mình cứ tiếp tục ngủ như vừa nãy mà không cần phải tỉnh lại trong những lúc hắn ngồi canh chừng bên cạnh như vậy.
Nhìn hắn với ánh mắt đề cao cảnh giác, cô còn nắm chặt chăn để bao bọc lấy thân thể chưa khỏe hẳn.
- Mạt Mạt, sợi dây chuyền này không phải chú đã nói cháu phải đeo nó sao?
Không một câu hỏi han tình trạng hiện tại của cô, Tả Bân cứ trực tiếp chất vấn cô về sợi dây chuyền bị cô bỏ lại thôi.
Hắn đem sợi dây chuyền đến trước cổ của cô, không nói thêm một câu nào mà đã chuẩn bị đeo lên cho cô.
- Tôi không muốn đeo.
Ông đem đi đi!
Lãnh Di Mạt khó chịu hất tay hắn ra, còn trừng mắt nhìn hắn như kiểu chán ghét đến cực hạn, tông giọng cũng cố lên cao dù cơ thể đang rất khó chịu.
Cứ nhìn thấy sợi dây chuyền hắn tặng thì cô lại nhớ tới chiếc vòng tay