Gương mặt Lãnh Di Mạt bỗng đanh lại, nhìn người đàn ông như nhìn người ngoài hành tinh vậy.
- Ngôn thiếu chủ, nghe theo kế hoạch của anh mà tôi suýt bị Tả Bân bóp chết rồi đấy.
Bây giờ tôi đang nghĩ, liệu có phải anh muốn mượn tay tôi giết Tả Bân, đồng thời cũng để Xích Bang giết tôi không.
Ngôn Dực nheo nhẹ hai mắt, không nhịn được mà bật cười, vừa hất cằm lên phía trước vừa nói.
- Lãnh tiểu thư, cô đúng là rất hài hước đấy.
Nếu tôi nhớ không nhầm thì cô từng nói chỉ cần giết được Tả Bân thì có phải hy sinh cả mạng sống cô cũng không tiếc.
Bây giờ cô lại dao động? Tôi nên nghĩ vì cô ham sống sợ chết hay là...cô đang đau lòng vì kẻ thù?
Câu hỏi của hắn cho dù có hỏi bao nhiêu lần thì Lãnh Di Mạt cũng sẽ không cho anh ta một câu trả lời rõ ràng, cô vừa né tránh ánh mắt dò xét của anh ta khi nói đại một tiếng.
- Nói linh tinh gì vậy.
Cả hai đều không phải.
Ngôn Tình Sủng
Trong lúc né tránh ánh mắt của anh ta thì cô lại lần nữa nhìn lên phía trước, Tả Bân và cô minh tinh kia đang trả lời phỏng vấn cũng những nhà báo bên dưới.
Không phải chỉ trả lời phỏng vấn thôi sao? Cũng chỉ là quan hệ đối tác, có cần phải có những cử chỉ thân mật đến vậy không? Cô minh tinh kia đúng là không có chút liêm sỉ nào, cứ đứng sát bên cạnh của Tả Bân, hai tay không chịu yên phận kia nữa, lẽ nào muốn cô bẻ luôn sao?
- Nếu như không phải, thì cô vẫn còn muốn giết Tả Bân chứ?
Lãnh Di Mạt nhìn Ngôn Dực đang hỏi mình với một thái độ nghi hoặc, vẫn gật đầu với câu hỏi của anh ta, ánh mắt quật cường ẩn chứa sự căm hận đến tột cùng.
- Ông ta là kẻ thù diệt cả tộc của tôi, hại tôi thành ra như vậy, tôi có nằm mơ cũng muốn giết ông ta.
Cho nên anh đừng cứ cố gắng thăm dò tôi kiểu này nữa.
Đang ngồi trước bàn để trả lời phỏng vấn, Tả Bân vẫn rất tập trung cho cuộc họp báo sẽ kết thúc như mong đợi của mình, nhưng lại bị tin tức của Hầu Tử nói bên tai làm cho phân tâm.
- Lão đại.
Không thấy tiểu thư đâu nữa.
Đã tìm khắp thủ phủ rồi, hình như tiểu thư đã trốn ra ngoài.
Đầu tiên là kinh ngạc, sau đó thì đến tức giận, Tả Bân cuộn chặt tay thành quyền, nhưng vẫn phải kìm nén cảm xúc kích đọng nhất thời, đáy mắt đang ngập tràn sát khí, mang theo cả hơi lạnh khiến người khác phải rùng mình.
Ngay lúc hắn định nói gì đó thì tầm mắt cũng vừa vặn nhìn thấy một bóng lưng quen thuộc hòa trong đám đông, dù chỉ nhìn thoáng qua nhưng hắn vẫn có thể nhận ra được đó là Lãnh Di Mạt, bóng lưng của cô sớm đã in sâu trong tâm trí của hắn rồi nên sẽ không bao giờ nhầm được.
Nhìn cô đi cùng người đàn ông kia, mà hắn cũng đoán được đó là Ngôn Dực, sự tức giận đã dâng đến đỉnh cao nhất để chuyển hóa thành một nụ cười đậm mùi chết chóc, còn mang theo ý tứ cợt nhả nữa.
- Lại là anh ta.
Không phải Lãnh Di Mạt lại muốn đưa hắn vào chỗ chết một lần nữa đó chứ? Vì kế hoạch gài ma túy thất bại rồi nên hai người mới gặp nhau để lên kế hoạch mới.
Hắn đang rất mong chờ để xem Lãnh Di Mạt sẽ làm gì được hắn đây.
….…
Vết máu trên mảnh sứ kia liên tục nhảy ra trong đầu của Ryan một cảm giác lo lắng không yên.
Nghĩ đi nghĩ lại thì anh ta vẫn quyết định đến phòng của Tiểu Ngư xem thử.
Nhưng một điều làm anh ta bất ngờ chính là Tiểu Ngư trong phòng đã dọn dẹp xong hành lí, hai người đứng giáp mặt nhau khi Ryan đứng ngay trước cửa, còn Tiểu Ngư thì kéo vali chuẩn bị đi ra, hai người đều im lặng nhìn nhau mất mấy giây.
- Cô định đi đâu?
Ryan là người mở lời trước, anh ta cứ nhìn chiếc vali đã sẵn sàng của nó mà trong lòng lại khó chịu cực kỳ.
Thấy nó vẫn không trả lời, còn lơ mình đi, anh ta liền lấy nghĩa vụ của nó ra để làm khó nó.
- Nhiệm vụ của cô bây giờ là bảo vệ tôi đấy.
Cho đến khi mọi chuyện được giải quyết xong xuôi, cô mới được đi.
Nghe những lí do cũ rích