- Lão đại, không xong rồi, Tả, Tả Bân quay lại rồi.
Một tên thuộc hạ hớt ha hớt hải chạy ào vào trong phòng bar để báo với Lương Bằng đang uống rượu và ôm ấp mấy cô phục vụ nóng bỏng.
- Trông như tên chết nhác thế kia.
Có thấy tao đang uống rượu không hả?
Thấy dáng vẻ như vừa gặp ma của tên thuộc hạ, Lương Bằng liền quát một tiếng.
Nhưng ngay sau đó liền nhận ra điều quan trọng nhất mà cũng bàng hoàng.
- Mày vừa nói gì? Nói lại tao nghe xem.
Tả Bân, không phải cậu ta đã chết rồi à?
Ông ta đẩy hai cô phục vụ ra để đứng lên, tay xách cổ áo của tên thuộc hạ mà hỏi lại cho chính xác.
Tên thuộc hạ cũng gật đầu không dám nói sai nửa lời.
- Vâng, lão đại, không nhầm đâu, chính xác là Tả Bân rồi.
- Chết tiệt! Sao lại có thể như vậy chứ? Ngôn Dực đã nói là xử lý xong hết rồi.
Tả Bân còn có thể sống sót trở về?
Không thể nào chấp nhận chuyện này, nếu Tả Bân trở về thì chắc chắn là đến để đòi lại khu phố đèn đỏ.
Ông ta tốn bao nhiêu công sức mới giành được, chẳng lẽ lại phải mất trắng sao?
- Còn đứng đó làm gì? Mấy tên phế vật, mau cản cậu ta lại!
Lí do chính mà khiến ông ta lo sợ như vậy chính là những quán bar ở đây, ông ta đều đã cho phát hành sử dụng thuốc cấm, một trong những nguyên tắc của Tả Bân cũng như Xích Bang, nếu để Tả Bân bắt được chuyện ông ta đang cho lưu thông thuốc cấm thì chẳng khác nào hai tay dâng giáo cho Tả Bân giết mình.
- Lương lão đại đúng là rất nóng lòng đấy.
Vội vàng giành lấy địa bàn của Tả mỗ như vậy, không phải là đang cố tình khiêu khích Tả mỗ đây.
Nhiệm vụ mà Lương Bằng vừa giao cho tên thuộc hạ chưa được đi thực hiện thì đã bị sự xuất hiện của Tả Bân dọa cho một phen khiếp vía rồi.
Lương Bằng ném tên thuộc hạ sang một bên, bước tới đối diện với Tả Bân.
Bây giờ vẫn chưa thể xác định được tình hình cụ thể thế nào nên ông ta không dám hành động gì quá lỗ mãng.
- Không biết Tả lão đại đã gặp phải chuyện gì, hình như ngài bị thương không nhẹ thì phải.
Trước khi đến đây tìm Lương Bằng, Tả Bân cũng đã thay một bộ đồ mới và băng bó lại vết thương trên trán, căn bản là không thể che giấu chuyện đã bị tai nạn và rơi xuống dưới vực.
Tả Bân cười cười trông rất bình thản, còn đưa tay lên sờ sờ miếng băng dán trên trán, ánh mắt của hắn lại không hề đơn giản để cho đối phương làm càn.
- Khiến Lương lão đại chê cười rồi.
Tả mỗ không cẩn thận nên mới để lại vết thương nhỏ này.
Không có gì đáng ngại cả, mà vấn đề đáng ngại nhất hiện giớ có lẽ là người của Lương lão đại đây.
Lạch cạch!
Hắn vừa dứt lời thì Hầu Tử lập tức rút súng ra nhắm thẳng vào Lương Bằng, còn những thuộc hạ đi theo sau hắn thì trong tư thế phòng thủ đối nghịch với đám người Diêm Bang.
Chỉ trong vài phút ngắn ngủi mà không khí đã trở nên căng thẳng như vậy, Lương Bằng mặc dù vẫn đang nhẫn nhịn nhưng bị ép vào đường cùng thì chắc chắn phải rất tức giận.
- Tả Bân, cậu biết mình đang làm gì không hả? Năm tổ chức của chúng ta đã ký thỏa thuận sẽ không dùng vũ lực tấn công.
Việc cậu làm bây giờ chính là đi ngược lại với thỏa thuận đấy, cậu không sợ sẽ chết không toàn thây à?
Nghe lí lẽ Lương Bằng đưa ra, Tả Bân liền không nhịn được cười.
Cái gì mà thỏa thuận của năm tố chức là không dùng vũ lực để tấn công bên còn lại chứ, tất cả cũng chỉ là lời nói suông trên giấy thôi, không phải Hồng Bang và Diêm Bang vốn đang muốn lấy mạng của hắn sao?
Tả Bân không thèm trả lời lại, chỉ búng tay một cái thì thuộc hạ của hắn đã lôi mấy tên đang còn say thuốc vào tới nơi, ném ngay trước mặt của Lương Bằng.
Lúc này Tả Bân mới từ từ phân tích tình hình, mà nghe giọng của hắn thì hình như có vẻ đang tức giận nữa.
- Lương lão đại, nếu ông đã dám nhắc đến thỏa thuận thì cũng phải nhớ quy tắc của tôi chính là không được phép kinh doanh thuốc cấm, Đầu tiên ông đã dùng vũ lực để hất bát cơm của tôi, bây giờ còn cho thuộc hạ sử dụng thuốc cấm trên địa bàn của tôi.
Hôm nay