Bên ngoài phòng tiếp nhận cuộc gọi có vẻ đã nhận được lệnh từ thủ thủ và đang chuẩn bị chuyển lời vào trong phòng phẫu thuật.
Cũng ngay đúng lúc này, một bàn tay nhẹ nhàng chặn bàn phím lại, kèm theo đó là giọng điệu vô cùng nhẹ nhàng của người phụ nữ ra lệnh.
- Lão đại bảo tôi đến đính chính lại lệnh của ngài ấy.
Cuộc gọi các cô vừa nhận được chỉ là do một tên thuộc hạ làm càn.
Lão đại nói phẫu thuật vẫn cứ tiến hành.
Hai nhân viên phòng trực cứ ngơ ngác không hiểu gì nhưng người phụ nữ trước mặt này bọn họ đều biết, đó là thuộc hạ đặc biệt của ông chủ nên chắc chắn không thể sai ý của ông chủ được.
Nhân viên kia gật đầu và được sự cho phép của Lưu Phiến Phiến nên mới tiếp tục nối máy vào trong phòng phẫu thuật, nói như ý mà Lưu Phiến Phiến vừa dặn.
Trước khi đi, Lưu Phiến Phiến còn đặc biệt nhắc nhở bọn họ.
- Chuyện này lão đại không muốn bất kỳ ai nhắc lại nữa.
Cho nên nếu ai muốn giữ mạng thì sau này cẩn thận cái miệng của mình vào.
Bên trong phòng phẫu thuật đã nhận được thông báo từ bên ngoài.
Và chút hy vọng nhỏ nhoi vừa mới nhen nhóm lên của Lãnh Di Mạt cũng như vậy mà bị dập tắt hoàn toàn.
Bên tai cô nghe rất rõ câu nói dứt khoát, không chút cảm xúc của y tá trực điện thoại.
- Ông chủ gọi đến thúc giục chúng ta đẩy nhanh tốc độ để kết thúc phẫu thuật.
Trái tim của Lãnh Di Mạt lần này đã hoàn toàn không còn chữa lành được nữa, cho dù chết đi sống lại cả ngàn lần cũng không có cái đau nào đau hơn cái đau này.
Vậy mà cô vẫn còn ôm chút ảo tưởng là hắn sẽ mềm lòng, vậy mà cô vẫn còn hy vọng hắn sẽ cần đứa con này.
Haha! Cô đúng là ngu ngốc mà, hắn là ai chứ? Hắn chính là kẻ đã giết cha của cô, là một kẻ không tim không phổi, máu lạnh tàn ác, sao hắn có thể mềm lòng vì cô chứ? Thì ra đến giây phút cuối cùng, cô vẫn còn hy vọng ngu ngốc đến vậy....
Cảm giác lành lạnh của từng thanh kim loại chạm vào da thịt mình, trái tim dường như không còn đập nữa, đôi mắt ươn ướt từ từ nhắm lại, giọt nước mắt tích tụ nãy giờ đã lăn xuống.
“Tả Bân, tôi hận ông! Tôi hận ông cả đời này!”
Cho dù có chết, cô cũng phải lôi Tả Bân xuống địa ngục!
“Con yêu, đợi mẹ, mẹ sẽ sớm đi tìm con thôi”
...
Sau khi nhận được cuộc gọi xác nhận lại của bệnh viện, Hầu Tử cứ như bị đánh mất hồn vía.
Khó khăn lắm mới báo cáo được với Tả Bân.
- Lão đại, họ nói, họ nói, không kịp nữa rồi....
Không kịp nữa rồi? Chỉ ba chữ không kịp rồi này mà trái tim của Tả Bân không khác gì bị ném xuống vực sâu không đáy, hy vọng vừa mới nhen nhóm lên đã bị dập tắt, hắn đã tỉnh ngộ rồi nhưng lại không kịp nữa? Là không kịp nữa ư? Nếu như hắn nhận ra sớm hơn dù chỉ là một phút thôi, có phải sẽ không nghe được ba tiếng không kịp nữa này không? Có phải nếu vừa rồi hắn không ra lệnh đưa cô đến đó thì có phải bây giờ sẽ không nghe ba tiếng không kịp nữa đúng không?
- Lão đại, lão đại! Ngài không sao chứ?
Hầu Tử nửa muốn đứng lên để tới đỡ Tả Bân nhưng vẫn còn quỳ tại chỗ.
Toàn thân đều không còn chút sức lực, Tả Bân cảm giác chỉ có chống tay đứng lên lên thôi mà hắn cũng không làm nổi nữa.
Đến cuối cùng hắn cũng đã làm tổn thương cô, giết chính đứa con của hai người.
Thì ra cảm giác căm hận chính mình là thế này, thì ra cảm giác hối hận chính là thế này.
Trả thù? Haha! Ôm ý chí trả thù suốt hai mươi năm để làm gì chứ? Cố gắng đứng lên được vị trí này để làm gì chứ? Cuối cùng thì người chịu mọi tổn thương lại là người hắn yêu, cuối cùng chỉ có đứa con vô tội của hai người là do hắn chính tay giết chết.
- Chuẩn bị xe.
Hắn sẽ đón cô về.
Chắc chắn sau hôm nay cô sẽ rất hận hắn, cho dù là vậy đi chăng nữa thì cũng không sao, hắn sẽ dùng cả đời này để bù đắp lại cho cô, dùng cả đời này để nói tiếng xin lỗi với cô.
Dù là bất cứ điều gì, chỉ cần cô muốn thì hắn đều có thể cho cô, kể cả mạng của hắn cũng được.
..
Vì đây là bệnh viện của Xích Bang nên cũng hạn chế người ra vào, với một người có thân phận là thiếu chủ của Hồng Bang thì càng không thể cho vào.
Bảo an của bệnh viện, còn cả mấy sát thủ chuyên nghiệp của Xích Bang cùng với thuộc hạ của Ngôn Dực đã đứng đối đầu hơn nửa tiếng đồng hồ rồi.
Ngôn Dực đứng trước một bước, trên tay anh ta cầm khẩu súng chỉ thẳng lên cao, không chút do dự mà bắn một phát cảnh cáo.
- Tôi chỉ đưa Lãnh tiểu thư đi, tuyệt đối không gây chiến.
Nhưng nếu các người vẫn cứ ngăn cản, hôm nay tôi cá chết lưới