Ngôn Dực thực sự không đành lòng nhìn cô như vậy, trái tim của anh ta đã bị xé thành từng mảnh khi thấy cô trong dáng vẻ đau lòng này.
Cho dù không nỡ nhưng anh ta vẫn phải nhắc lại cho cô nhớ, bàn tay to lớn chầm chậm nắm lấy tay cô, gian nan cất lời.
- Mạt Mạt, em quên rồi sao? Đứa bé....không còn nữa.
Một câu đứa bé không còn nữa của Ngôn Dực đúng là đã thức tỉnh Lãnh Di Mạt.
Cô cười khẩy một tiếng, nước mắt đang cố chôn xuống cứ thế mà tuôn trào, cuối cùng là rút tay ra khỏi tay của người đàn ông.
Chầm chậm đặt lên vùng bụng dưới phẳng lì, nơi này, đã không còn gì nữa rồi....
Cô nhớ rồi, sao cô có thể quên được chứ.
Con của cô, con của cô mất rồi.
Chỉ mới hôm qua, con đã rời xa cô rồi.
Chính tên ác ma kia đã giết con của cô, nghĩ tới cảnh con đau đớn bị tách thành từng mảnh khỏi cơ thể mình, trái tim cô không thể đập nổi nữa, cô chỉ muốn chính tay xé xác Tả Bân giống như vậy.
Không khí yên tĩnh đến lạ thường, ngay cả tiếng khóc của Lãnh Di Mạt cũng không có.
Như vậy nên Ngôn Dực càng lo lắng hơn, không dám dời mắt khỏi nữ nhân trên giường một giây phút nào.
- Mạt Mạt, em không sao chứ?
Lãnh Di Mạt yên tĩnh đến mức dường như chẳng còn hơi thở, cứ tĩnh lặng như thế để mặc cho nước mắt rửa hết khuôn mặt nhợt nhạt.
Rất lâu, rất lâu cô mới chịu mở miệng, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng lại khiến người khác lo lắng.
- Tôi phải về thủ phủ, đưa tôi về thủ phủ.
Không ngờ chuyện tiếp theo cô muốn lại là về nơi đầy đau thương đó, Ngôn Dực thực sự không thể hiểu nổi, rốt cuộc là tại sao sau tất cả những gì mà Tả Bân đã gây ra thì cô vẫn muốn trở về nơi đó? Trở về bên cạnh hắn?
- Mạt Mạt, em còn muốn về đó làm gì nữa?
Lãnh Di Mạt hất tay anh ta ra, nhìn thẳng vào mắt anh ta, lặp lại và nói rõ hơn.
- Tôi phải về tìm Tả Bân, tôi phải giết ông ta! Tôi phải giết ông ta để trả thù cho con của tôi.
Đưa tôi về đó, tôi phải tự tay giết chết ông ta.
Từng câu cô nói ra đều mang theo cả một hàng nước mắt dài rơi xuống đầy hai bên mặt.
Thù mới chồng nợ cũ, cô nhất định phải bắt Tả Bân trả hết.
Cho dù có phải chết thì cô cũng phải giết được hắn.
Tả Bân, đời này cô yêu hắn bao nhiêu thì cũng hận hắn bấy nhiêu, tình yêu của cô đối với hắn không thể thắng nổi nỗi hận trong tim cô, cô không thể không giết hắn.
Hắn đã sớm giết cô rồi, chỉ có giết hắn thì cô mới sống tiếp được.
- Mạt Mạt, em bình tĩnh lại đi.
Bây giờ em cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng.
Trong mấy ngày này, em cứ nghỉ ngơi thật tốt đi.
Nếu em muốn trả thù anh ta, tôi sẽ trả thù thay em.
Lãnh Di Mạt lại lần nữa đẩy anh ta ra, kiên quyết đến cùng ý muốn của mình.
- Không! Tôi phải tự tay giết ông ta! Nếu anh còn muốn ngăn cản tôi thì e là tôi cũng không khách khí với anh nữa.
Nhìn cô tức giận với đôi mắt đầy oán hận nhưng lại quật cường vô cùng, trong lòng của Ngôn Dực dâng lên một loại cảm xúc khó diễn tả.
Anh ta chậm rãi thu tay về, miễn cưỡng đồng ý với cô.
- Được, nếu em đã kiên quyết như vậy thì tôi đồng ý với em.
Nhưng tôi có điều kiện, em phải nghỉ ngơi cho khỏe đã, em ở đây ba ngày và suy nghĩ kỹ lại một lần nữa.
Hoặc là tiếp tục quay về đó để trả thù, hoặc là cùng tôi rời khỏi Thượng Hải.
Nếu sau ba ngày mà em vẫn kiên quyết như vậy thì tôi sẽ đưa em về đó.
Anh ta nói xong, không thấy Lãnh Di Mạt có dấu hiệu trả lời lại thì cũng đứng lên, không quên dặn người hầu và bác sĩ chú ý theo dõi tình trạng sức khỏe của cô.
- Tôi ra ngoài có chút việc.
Em còn chưa khỏe đâu, nên nghỉ ngơi đi.
Xong việc tôi lại đến thăm em.
Đây là biệt thự riêng của Ngôn Dực, ngay cả Ngôn Tô cũng không biết hay tìm được, tất cả các loại thiết bị dò tìm tín hiệu từ bên ngoài đều không thể dò ra vị trí chỗ này, cũng vì vậy mà đến tận bây giờ Tả Bân vẫn không tìm ra được Lãnh Di Mạt.
Nhưng anh ta cũng rõ một điều là với năng lực của Tả Bân, lại trong lúc hắn nóng lòng tìm cô như vậy thì những thiết bị tiên tiến nhất ở đây cũng không thể làm khó được hắn bao lâu, rất sớm thôi Tả Bân cũng sẽ tìm đến tận cửa thôi.
Trước lúc đó thì anh ta phải thuyết phục được Lãnh Di Mạt đồng ý đi cùng hắn ra nước ngoài.
..
Đã tìm suốt ba ngày rồi nhưng Tả Bân vẫn chưa tìm thấy được một chút tin tức nào về Lãnh Di Mạt.
Mấy ngày này hắn chỉ dồn hết tâm trí vào việc tìm Lãnh Di Mạt mà không thèm ngó ngàng gì đến những việc khác.
Nếu không phải lái xe một cách vô hướng đi khắp nơi để tìm người thì cũng là ngồi hàng tiếng đồng hồ trong phòng nghiên cứu thiết bị theo định vị Lãnh Di Mạt mang theo để dò tìm vị trí của cô.
Đến cả thời gian ăn uống hay nghỉ ngơi cũng không còn, trông hắn càng lúc càng tiểu tụy và thiếu sức sống.
Từ lúc không còn Lãnh Di Mạt bên cạnh, hắn giống như một cỗ máy biết đi thôi vậy, giống