Không khí xung quanh đều như đang bị đốt cháy lên nhiệt độ cao nhất.
Hai tay Lãnh Di Mạt như hai con rắn nước quấn quanh thân thể cường tráng của nam nhân, từ từ trượt dọc hết cơ ngực uy dũng, thuận thế để cởi từng cúc áo còn lại của hắn xuống, từ từ chạm đến từng múi bụng chắc khỏe, không ngừng vuốt ve khiêu khích, càng nghe tiếng thở dốc dần mất kiểm soát của người đàn ông bên tai thì cô càng cười đắc thắng hơn.
Nụ hôn là do Lãnh Di Mạt khởi xướng nhưng người duy trì lại là Tả Bân, một tay hắn vòng qua ấn giữ sau gáy của cô để tạo thế thuận lợi ngấu nghiến, nhai nuốt đôi môi ngọt lịm như viên kẹo đường.
- Hay là chú Bân tắm cùng với Mạt Mạt đi?
Nhìn đôi nam nữ quấn chặt nhau như ký sinh, Lưu Phiến Phiến đứng chết chân tại chỗ, máu trong người như bị rút cạn, hơi thở cũng không còn duy trì được nữa.
Cô ta muốn hét lên chửi người phụ nữ lả lơi trong vòng tay của Tả Bân kia, nhưng cổ họng cứ như bị ai đó bóp chặt lại mà không thể thốt ra được dù chỉ là nửa chữ.
Trái tim chịu từng trận dày vò đau đớn như có hàng ngàn hàng vạn con sâu bọ đang gặm nhấm từ từ.
Lời đề nghị này của cô chính là đang đùa với lửa, lọt vào tai của Tả Bân thì không khác gì đang khiêu khích bản năng nguyên thủy nhất ngủ say của hắn.
Hai tay Lãnh Di Mạt vẫn không ngừng chạy loạn, chính xác là hôm nay muốn ép cho người đàn ông còn bất động trước mặt phải lộ ra bản chất.
Thân thể mềm mại của nữ nhân trong ngực khiến cho tâm can của Tả Bân không ngừng rạo rực, máu trong người cũng sôi trào.
Hơi thở của hắn càng lúc càng gấp gáp, cổ họng cũng đang dần khô khốc, chỉ muốn đem nữ nhân trong ngực ăn sạch sẽ.
- Mạt Mạt, có phải em đã ăn phải thứ gì không?
Sao hôm nay cô lại đặc biệt bạo dạn và chủ động như vậy chứ? Chẳng lẽ có kẻ nào dở trò cho cô dùng thuốc sao?
Bàn tay của Lãnh Di Mạt chầm chậm lướt trên ngực trần của người đàn ông, hơi nhếc nhẹ môi khiêu khích.
- Chắc là gan hùm đấy.
Sao vậy chú Bân? Chẳng lẽ chú lại ngại trước mặt người khác sao?
Nhìn nụ cười vừa ngây ngô vừa xảo quyệt của cô, tâm can của Tả Bân càng ngứa ngáy hơn.
Trước kia cô vẫn luôn dùng chiêu này đối phó với mấy ả nhân tình bên ngoài của hắn, nhưng đây quả là lần đầu tiên cô bạo dạn đến vậy.
Nhưng hắn cứ mặc kệ thôi, không quan tâm được nhiều như vậy nữa.
Hắn sắp bị cô ép tới nổ tung rồi, nếu còn kéo dài thêm nữa chắc sớm hỏng mất.
- Tiểu yêu tinh, có thêm khán giả không phải càng kích thích hơn sao?
Hắn vừa dứt lời thì ngay lập tức ngã xuống bồn tắm cùng với Lãnh Di Mạt chen chúc trong không gian vừa vặn với hai thân thể.
Hai người càng thuận lợi lao vào nhau mà chẳng thèm quan tâm đến người đang đứng nhìn bọn họ từ nãy đến giờ.
Cảm giác bản thân không thể tiếp tục chống đỡ nữa, Lưu Phiến Phiến càng nghĩ càng thấy rất nực cười, rốt cuộc thì cô ta đang làm trò ngu ngốc gì đây chứ? Chỉ cần là một câu nói của Tả Bân thì cô ta liền không cần quan tâm cảm xúc của bản thân mà đứng đây để hắn làm tổn thương mình.
Cho dù cô ta có biết Lãnh Di Mạt đang diễn kịch, đang cố tình khiêu chiến thì có thể làm được gì chứ? Tả Bân tin người phụ nữ đó, yêu người phụ nữ đó hơn cả mạng sống của hắn, dù biết đó là bẫy cũng cam tâm tình nguyện mà nhảy vào.
- Lão đại, em, em xin phép ra ngoài trước.
Khó khăn lắm thì Lưu Phiến Phiến mới nói hết được một câu để nhanh chóng thoát khỏi đây.
Mà đôi nam nữ kia, cũng không ai ngăn cản cô ta cả, tâm trí của Tả Bân chỉ toàn dành cho nữ nhân trước mặt này, còn Lãnh Di Mạt thì, cô cũng đâu muốn ai thấy cô kết liễu kẻ thù chứ.
Một tay Lãnh Di Mạt vòng qua cổ của người đàn ông để giữ đầu hắn vùi bên vành tai của mình, vừa ngửa cổ hưởng thụ cảm giác hưng phấn hắn mang lại vừa đưa tay lên tháo kẹp tóc xuống, buông xõa mái tóc đã bị ướt một nửa trông càng tăng thêm mấy phần quyến rũ chết người.
Mà Tả Bân cũng hề nhàn rỗi, cánh tay của hắn như gọng kìm giữ chặt quanh vòng eo nhỏ của Lãnh Di Mạt, tay còn lại thì nhanh chóng cởi hết từng chướng ngại vật trên người ném ra bên ngoài sàn nhà tắm.
Trong bồn tắm chỉ còn hai thân thể nam nữ, một mảnh mai thon thả, một cường tráng như mãnh thú quấn vào nhau như dây leo và vật chủ.
Lãnh Di Mạt