Khi nghe hắn hỏi một câu như vậy, Lãnh Di Mạt cũng theo phản xạ mà nhìn chằm chằm như đang chờ đợi điều gì đó, cũng buộc miệng hỏi lại.
- Anh muốn nói gì?
Bắt được sự biến đổi nhỏ trong mắt của cô, Tả Bân nâng nhẹ khóe môi cười cười, trực tiếp nói thẳng.
- Anh rất tiếc phải nói với em.
Có lẽ trong phạm vi thành phố New York này hay các bang lân cận cũng không có công ty nào dám nhận em đâu.
Nhưng anh thì có thể, cho nên anh sẽ cho em một cơ hội để đến Đan Thạch.
Hắn đã nói như vậy thì Lãnh Di Mạt cũng hiểu hết được ý tứ bên trong rồi.
Cô giận hết khí huyết sôi trào, không chút kiêng nể gì mà hét thẳng vào mặt hắn.
- Tả Bân, anh cố tình?
Hóa ra cũng lại là chơi chiêu cũ.
Sao cô có thể quên hắn vẫn còn mặt này chứ, ông trùm thương mại, đứng đầu trong lĩnh vực phân phối trang sức trải rộng từ châu Á sang châu Âu, chỉ cần hắn ho nhẹ một tiếng thì tất cả những lĩnh vực kinh doanh liên quan đều bị tác động ít nhiều.
Mà quá trình trở thành đấu giá viên của cô chắc chắn không thể thoát được gã khổng lồ Đan Thạch của hắn.
Cuối cùng cũng nghe cô gọi tên của mình, nụ cười trên môi của Tả Bân càng đậm hơn, đắc ý vênh váo.
- Cuối cùng em cũng nhận ra anh rồi à?
Nếu hắn đã muốn ra lệnh phong sát thì Lãnh Di Mạt cũng không thể tiếp tục trốn tránh nữa.
Cô đưa tay vuốt vuốt tóc, mà động tác này lại vô tình làm lộ chiếc vòng tay bạc hình rắn ra trước mắt của người đàn ông.
Trước khi cất lời, cô còn liếm liếm môi mấy lần.
- Tả tiên sinh, tên của anh ai mà không biết chứ.
Tôi với anh không hề quen biết gì, sao anh cứ phải liên tục gây khó dễ cho tôi chứ?
Tả Bân ngồi trong xe đang bắt chéo chân, cửa kính hạ xuống vừa vặn để lộ nửa thân trên của hắn ra ngoài, có thể nói chuyện với Lãnh Di Mạt đang đứng đối diện.
- Mạt Mạt, em có thể giả vờ không quen biết anh.
Nhưng vòng tay em đang đeo có giả vờ được không? Anh đang rất tò mò muốn biết vòng tay đó từ đâu mà em có đấy.
Khi hắn hỏi đến vòng tay, Lãnh Di Mạt mới để ý là vừa rồi cổ đã để nó quá lộ liệu nên nhanh chóng kéo tay áo che lại.
Nếu không phải vì chiếc vòng tay chết tiệt này không thể tháo ra được thì cô cũng không thiết tha gì đeo suốt ba năm nay đâu, bây giờ còn bị tên điên nào đó biết còn cố tình làm khó nữa.
- Tả tiên sinh đúng là nhạy cảm với trang sức.
Chiếc vòng này chẳng qua là tôi tiện tay làm thử thôi, không có gì đáng giá cả.
Tả Bân vẫn duy trì nụ cười ái muội và hết sức mờ ám đó, ồ lên một tiếng cảm thán, cũng không định tiếp tục làm khó cô nữa.
- Xem ra hôm nay em vẫn không định nhận ra anh nhỉ? Cũng không sao, anh không vội, từ từ đợi em vậy.
Nhưng mà Mạt Mạt này, chắc em cũng còn nhớ anh không có nhiều kiên nhẫn đâu.
Trước khi nâng cửa kính lên lại, hắn còn cố tình nhắc nhở một câu.
- Đừng nghĩ đến việc lại dựa vào Ngôn Dực.
Ngôn Tô và Hồng Bang sắp tìm đến rồi.
Chắc em biết phải làm gì rồi chứ.
Nói xong những lời đó thì hắn thật sự là ra lệnh cho xe khởi động, để lại Lãnh Di Mạt vẫn đứng chôn chân một chỗ.
Cảm giác lạnh sống lưng vẫn còn rất rõ ràng, thực ra thì cô cũng không cần phải quá kinh ngạc như vậy mà, bởi vì nếu Tả Bân đã đến được tận đây rồi thì việc điều tra chỗ ở cũng như mối quan hệ xung quanh cô trong ba năm qua đối với hắn là rất đơn giản.
Nếu như vậy rồi thì cô cũng phải làm gì đó mới được, tuyệt đối không thể ngồi yên chịu chết.
....
Hầu Tử vừa lái xe vừa quan sát biểu cảm của Tả Bân qua gương chiếu hậu.
Khác hoàn toàn so với dáng vẻ ung dung, không sợ trời không sợ đất khi đối diện với Lãnh Di Mạt vừa rồi, bây giờ hắn lại trở về với vẻ mặt đăm chiêu với đầy rẫy những suy tư ngỗn ngang.
Trên tay hắn lại cầm sợi dây chuyền đó ngắm nghía không dời mắt, ngón tay vuốt ve trên đó như đang tưởng tượng ra chủ nhân của sợi dây chuyền vậy.
- Lão đại, chuyện của Ngôn Dực với Hồng Bang, ngài định xử lý thế nào?
Mạch suy nghĩ của Tả Bân cũng vừa vặn bị cắt đứt khi Hầu Tử hỏi như vậy.
Hắn đưa tay lên ấn ấn mi tâm mấy cái mới lấy điện thoại ra, thao tác vài bước rất nhanh.
- Trước tiên gửi cái này cho Phong gia đã.
Sau đó mới để Ngôn Tô đến đón người về.
Mở điện thoại ra kiểm tra tin nhắn vừa nhận được, Hầu Tử liền biết phải làm gì, cậu ta gật nhẹ đầu một cái.
- Thuộc hạ sẽ làm ngay.
Nhưng hình như Tả Bân còn nhận ra là Hầu Tử từ nãy đến giờ có chuyện gì đó muốn báo cáo mà vẫn chưa nghe nói.
- Có chuyện gì? Nói đi.
Khi nghe hắn nói vậy thì Hầu Tử mới dám báo cáo.
- Lão đại, Phiến Phiến, đã biến mất rồi.
Là Hồng Bang đã đột nhập hệ thống, bọn họ phá được các cơ chế vận hành của mật giam và đưa người đi rồi.
Nếu không phải Tả Bân giỏi khống chế cảm xúc thì hắn đã tẩn cho Hầu Tử một trận rồi.
Chuyện quan trọng như vậy mà bây giờ mới chịu nói.
- Cậu đang giỡn mặt với tôi à?
Bị mắng một tiếng nên Hầu Tử mới nhanh chóng hỏi lại.
-