Cô không nghe nhầm chứ? Ngôn Dực vừa nói yêu cô? Anh ta nói yêu cô? Đó là lí do khiến anh ta bị đả kích nặng nề như vậy.
Vốn dĩ cô vừa phát hiện ra chuyện anh ta đã nghe hết những gì bà ngoại nói nên chạy ngay đến đây tìm anh ta là vì cô lo lắng anh ta cũng sẽ nghĩ như cô, sẽ oán hận cha ruột của mình và có lỗi với mẹ.
Nhưng hóa ra đó không phải điều mà anh ta quan tâm nhất, mà điều anh ta thực sự quan tâm lại chính là....vì cô?
- Ngôn Dực, anh đang nói linh tinh gì vậy? Chúng ta là anh em đấy! Tôi và anh là cùng một mẹ sinh ra.
Anh nghe vẫn chưa hiểu sao?
Sức lực yếu ớt của cô hoàn toàn không thể chống lại được sức mạnh có thể dỡ cả một cánh cửa sắt của Ngôn Dực chứ.
Anh ta giống như phát điên rồi, vừa ép cô dán chặt vào tường vừa cúi đầu tìm hôn môi của cô mà bị né tránh liên tục nên mặt vẫn đang chôn bên hõm vai cùng mái tóc thơm ngát của cô rũ xuống.
Lãnh Di Mạt dùng hết sức bình sinh để chống cự lại, hai tay chống đỡ trước ngực, miệng vẫn không ngừng gào thét nhắc nhở anh ta nhanh chóng tỉnh lại.
Nhưng cảm giác cô càng chống cự thì Ngôn Dực càng điên cuồng hơn.
Không hôn được cô, anh ta cũng không định tiếp tục nữa, nhưng tay đang khóa chặt eo của cô lại không hề nhân nhượng mà kéo tuột khóa váy sau lưng của cô.
- Đừng chống cự! Mạt Mạt, để anh yêu thương em nào.
Lãnh Di Mạt thực sự bị dọa đến tim sắp nhảy ra khỏi lồng ngực rồi, nếu nói không sợ thì là giả, nhưng càng sợ thì cô càng lo lắng cho tình trạng của Ngôn Dực hơn.
- Ngôn Dực, anh mau bỏ tôi ra! Ngôn Dực, anh mau bình tĩnh lại đi! Anh làm vậy không nghĩ đến mẹ của chúng ta sao?
Quả nhiên khi nghe Lãnh Di Mạt hỏi một câu như vậy thì Ngôn Dực cũng có phản ứng rồi.
Anh ta đang từ từ dừng hành động của mình lại, từ từ lùi lại phía sau mấy bước, nhìn cô gái trước mặt đang cố gắng dùng cả hai tay che chắn cơ thể.
Anh ta càng phẫn nộ hơn, hừ lạnh một tiếng, thốt ra từng tiếng khinh bỉ.
- Mẹ của chúng ta? Anh không có người mẹ như bà ta! Tại sao bà ta sinh ra anh lại còn sinh ra em hả? Tại sao lại biến chúng ta thành như vậy? Anh không cần, anh không cần người mẹ như vậy! Có gì tốt đẹp chứ?
Chát!
- Ngôn Dực, tôi có thể bỏ qua chuyện hôm nay anh xúc phạm đến mẹ.
Tâm trạng hiện giờ của anh còn chưa ổn định.
Chúng ta sẽ nói chuyện sau.
Ngôn Dực không thể tin được là Lãnh Di Mạt vừa mới xuống tay tát anh ta, chỉ vì anh ta đang nói lên suy nghĩ và cảm giác của bản thân sao?
Thấy cô đang định bỏ đi, anh ta lại thêm phát điên mà kéo cô lại, còn ném cô ngồi xuống sofa gần đó nữa, cũng chẳng thèm quan tâm đến thương tích trên mặt mình.
- Mạt Mạt, bà ta là mẹ của em, không phải mẹ anh! Đừng nhắc đi nhắc lại chuyện điên rồ này với anh.
Chúng ta không có quan hệ huyết thống gì cả!
Cho dù như thế nào đi nữa thì Ngôn Dực cũng phủ nhận sự thật tước mắt, anh ta đứng trên cao nhìn xuống, vừa nói xong đã đưa tay cởi áo của mình.
Thấy hành động đó của anh ta, Lãnh Di Mạt càng thêm hoảng loạn và sợ hãi, cảnh giác hỏi ngay.
- Ngôn Dực, anh muốn làm gì hả? Anh không thể làm vậy được.
Ngôn Dực nghe rất rõ mấy lời cảnh cáo của cô, nhưng chỉ hừ lạnh một tiếng, vẫn tiếp tục cởi áo.
- Không phải nói đứa trẻ mệnh yểu kia có một vết bớt trên lưng sao? Nhưng rất tiếc là anh không có.
Nếu em không tin thì có thể tự mình kiểm chứng.
Để xem lời của ông bà có nhầm lẫn không.
Lời vừa nói dứt thì áo cũng đã cởi xong, Ngôn Dực vừa quấn chiếc áo sơ mi quanh tay vừa quay lưng lại cho Lãnh Di Mạt xem.
Có lẽ vì trong lòng vẫn còn ngờ vực nên ngay khoảnh khắc đó thì Lãnh Di Mạt cũng đã thử nhìn xem, cố tìm thử vết bớt như trong tấm hình mà bà ngoại đưa cho cô khi nãy.
Nhưng đúng là không hề thấy vết bớt nào, còn vị trí gần đó thì có một vết sẹo rất dài và lớn, có vẻ như lúc bị thương không hề nhẹ.
Không phải chứ? Không có vết bớt.
Chẳng lẽ bà ngoại của cô thực sự đã nhầm, nhưng mà tấm ảnh chụp đó rõ ràng là Ngôn Dực mà, rốt cuộc là sai ở đâu chứ? Không phải tự nhiên mà vị trí của vết sẹo lại trùng với vị trí của vết bớt đó được, nhất định là đã có người vì muốn xóa đi vết bớt đó nên mới gây ra vết thương lớn như vậy cho