Từ sau khi biết chuyện Lãnh Di Mạt là em gái của mình, Ngôn Dực đã không gặp cô nữa, điện thoại của cô cũng từ chối mấy lần.
Anh ta đã tự nhốt mình trong nhà suốt mấy ngày, cửa sổ đóng kín, rèm cũng không kéo, đèn dù là trời tối đến cũng không cần bật.
Anh ta ngồi thẩn thờ trong phòng khách, điểm tựa là chân ghế sofa, sàn nhà bây giờ đều là vỏ chai bia chất thành bãi, đến đường đi cũng không có nữa.
Làm bạn với anh ta cũng chỉ có sự cô đơn và tĩnh mịch đến đau lòng.
Nhưng tại sao anh ta có uống bao nhiêu cũng không thể say chứ? Càng uống thì lại càng tỉnh, anh ta lại phải nhớ sự thật Lãnh Di Mạt là em gái của mình, nó như một nhát dao đâm thẳng vào tim vậy, đau đớn rỉ máu đến giọt cuối cùng, đến khi anh ta không còn hy vọng gì nữa.
- Mạt Mạt, anh yêu em mà.
Tại sao? Tại sao anh lại không thể yêu em chứ? Tại sao? Tại sao lại thành ra như vậy?
Anh ta còn nhớ rất rõ lần đầu tiên anh ta nhìn thấy cô xuất hiện cùng Tả Bân ở phòng hội nghị của Hồng Bang.
Ngay từ ánh nhìn đầu tiên, anh ta đã bị cô thu hút.
Nhưng vì nhiệm vụ và trọng trách của vị trí thiếu chủ nên anh ta chỉ có thể coi cô như bàn đạp để đối phó với Tả Bân.
Nhưng sau này anh ta mới nhận ra cảm giác mà mình đối với cô không phải chỉ có vậy, anh ta không muốn cô tiếp tục trả thù mà làm tổn thương bản thân nữa, lúc đó anh ta mới biết hóa ra là mình đã yêu cô rồi.
Cho nên sau khi cứu cô từ cõi chết trở về, anh ta lại nhẫn nhịn và chờ đợi suốt ba năm chỉ để cho cô thời gian quên người đàn ông kia, đợi ngày cô hoàn toàn buông bỏ hết tất cả những chấp niệm về hắn, đợi ngày trái tim cô thật sự đã bình lặng để đón nhận anh ta.
Đến lúc đó, anh ta nhất định sẽ thổ lộ lòng mình với cô và nhất định sẽ không để vụt mất cô nữa.
Nhưng đúng là số phận trêu đùa mà, cô lại là cô em gái cùng mẹ khác cha với anh ta.
Sự thật này dù có nằm mơ thì anh ta cũng không thể nào ngờ tới.
Người mà anh ta yêu trọn cả trái tim lại là em gái của anh ta, có phải rất nực cười và đáng thương không?
Đing đong! Đing đong! Đing đong!
Tiếng chuông cửa bên ngoài đáng lẽ cũng chẳng thu hút được sự quan tâm của Ngôn Dực, anh ta vẫn tiếp tục vùi mình vào men say.
Nhưng tiếng chuông cửa vẫn vang lên liên tục và còn có cả tiếng của Lãnh Di Mạt nữa nên Ngôn Dực không thể không quan tâm.
- Ngôn Dực, Ngôn Dực, anh ở trong đó thì trả lời tôi đi! Ngôn Dực! Ngôn Dực! Tôi biết anh đang nghe mà, anh trả lời tôi đi.
Ở bên ngoài, chắc chắn là Lãnh Di Mạt đang rất nóng ruột khi nhấn chuông và gọi mãi không thấy Ngôn Dực ra mở cửa.
Cô vẫn kiên trì gọi mãi, cuối cùng thì cũng có tiếng động, nhưng lại không phải mở cửa mà Ngôn Dực chỉ đứng sát cửa và gõ gõ hai tiếng để nói cho cô biết là anh ta đang ở đây.
Lãnh Di Mạt thở dài một hơi, nhanh chóng bình tâm lại rồi hỏi.
- Ngôn Dực, sao anh lại không nghe điện thoại của tôi? Ông bà ngoại đều đang rất muốn gặp anh.
Tôi phải lấy lí do anh bận việc để kéo dài thời gian đấy, anh mau cùng tôi về gặp ông bà đi.
Cách nhau một cánh cửa nên Lãnh Di Mạt hoàn toàn không thể nhìn thấy cảnh tượng bên trong, càng không biết được dáng vẻ của Ngôn Dực hiện giờ và biểu cảm rất đỗi đau lòng và mất mát của anh ta khi nghe cô nói những câu đầu tiên.
Anh ta hơi nâng khóe môi, nở một nụ cười châm biếm và hỏi lại.
- Em nóng lòng muốn tìm anh chỉ để gọi anh đến thăm ông bà ngoại của em sao?
Lãnh Di Mạt cũng trả lời theo đúng suy nghĩ của mình.
- Đương nhiên.
Sau khi ông bà biết anh chính là cháu ngoại của họ thì đã rất háo hức được gặp anh.
Anh cùng tôi về gặp ông bà được không? Còn có mẹ nữa, tôi muốn dẫn anh đến thăm mẹ, mẹ nhìn thấy anh nhất định là rất vui.
Chắc là anh chưa từng thấy mặt của mẹ đúng không? Mẹ của chúng ta rất đẹp đấy.....
- Em vui lắm sao?
Lần này khi nghe Lãnh Di Mạt nhắc đến mẹ của bọn họ thì Ngôn Dực không còn kích động và tức giận như hôm trước nữa mà anh ta chỉ nhẹ nhàng hỏi một câu thôi.
Dù không nhìn thấy cô nhưng anh ta có thể tưởng tượng ra được vẻ mặt vui mừng và hớn hở khi thao thao bất tuyệt của cô, anh ta không nỡ làm cô đau lòng nữa.
Mà Lãnh Di Mạt nghe