Đúng là sau lần Lãnh Di Mạt đến tìm Tả Bân xong thì hắn đã ngừng làm mấy trò lố lắng kia.
Như vậy nên cuộc sống của cô mới được yên ổn mấy ngày, cứ tưởng là đã đã thoát được hắn, thật không ngờ lúc cô vừa ra khỏi cổng trường không bao lâu thì lại bị chặn đầu nữa rồi.
Chiếc Aston Martin đã đậu gần đó, còn chủ nhân của nó thì đang đứng trước mặt của Lãnh Di Mạt.
- Không phải tôi nói anh đừng đến tìm tôi nữa à? Tả Bân, anh cũng biết cách chọc điên người khác lắm nhỉ?
Tả Bân cười cười, ném điếu thuốc đang kẹp trên tay ngón tay xuống đất để giơ chân giẫm tắt.
- Mạt Mạt, anh muốn nói chuyện nghiêm túc với em.
Những chuyện kia, anh thật lòng xin lỗi vì đã không nghĩ đến cảm nhận của em, nhưng không có nghĩa là anh sẽ từ bỏ việc theo đuổi em hay cầu xin sự tha thứ từ em.
Anh sẽ dùng cách khác.
Lãnh Di Mạt nghe hắn nói đến đây thì trong lòng liền dâng lên một dự cảm không lành, còn bắt đầu cảnh giác nhìn hắn.
- Anh lại muốn dở trò gì nữa đây?
Tả Bân vô cùng nghiêm túc nhìn cô, có lẽ đây chính là giây phút hắn đã dồn hết mọi hy vọng còn có vào câu hỏi này.
- Mạt Mạt, cho anh bảy ngày.
Bảy ngày em ở bên cạnh anh, chỉ có hai chúng ta thôi, không liên lạc với bất cứ ai.
Trong bảy ngày này, anh sẽ làm mọi cách để em chấp nhận tha thứ cho anh.
Sau khi kết thúc thời hạn bảy ngày, nếu em vẫn không tha thứ cho anh thì anh sẽ không bao giờ đến làm phiền em nữa.
Sau khi nghe xong, Lãnh Di Mạt không khỏi bất ngờ và nhất thời khó tin được, nhíu chặt mày và há hốc mồm nhìn người đàn ông, hỏi lại theo phản xạ.
- Anh bị dở hơi à?
Gì chứ? Bảo cô ở cùng hắn bảy ngày, lại còn không có người nào khác? Ai mà biết được hắn sẽ làm gì chứ? Có điên mới đồng ý với điều kiện thiếu não này.
Đoán được suy nghĩ của cô nên Tả Bân mới bổ sung thêm.
- Những điều em không muốn, anh sẽ không ép em.
Việc em cần làm chỉ là ở bên cạnh anh thôi, còn những việc khác cứ giao cho anh.
Ánh mắt nghiêm túc của hắn dọa cho Lãnh Di Mạt phải nín thở, để cẩn thận suy nghĩ lại.
Đôi mắt xinh đẹp có phần cảnh giác nhìn hắn một cái, thử hỏi lại.
- Nếu tôi không đồng ý thì sao?
Với nghi vấn này của cô cũng không có làm khó được Tả Bân.
Hắn rút tay trong túi quần ra để đưa lên gãi gãi mi tâm, đôi môi mỏng câu lên ý cười.
- Không phải em luôn muốn đuổi anh đi à? Đây là một cơ hội tốt cho em, nếu sau bảy ngày mà em vẫn không muốn quay về bên anh thì anh sẽ rời đi và trả lại cho em cuộc sống bình yên, em đâu cần phải suốt ngày nghĩ cách để thoát khỏi anh nữa.
Ngược lại, bảy ngày này cũng là thời gian để em suy nghĩ nghiêm túc về mối quan hệ của chúng ta.
Hai tay Lãnh Di Mạt vô thức lại nắm chặt vào nhau, cắn cắn môi thử suy nghĩ xem, những điều hắn vừa nói đúng là rất có lí, nếu cô đồng ý cho hắn bảy ngày thì sau khi hết thời hạn bảy ngày, hắn phải tự động rời đi, như vậy cô sẽ không còn lo lắng bị hắn làm phiền nữa.
Nhưng cô vẫn chưa yên tâm hoàn toàn nên mới hỏi lại tiếp.
- Nếu anh lật lọng thì sao?
Tả Bân biết cô sẽ hỏi vậy, và đương nhiên hắn cũng đã có sự chuẩn bị rồi, hắn lấy từ Hầu Tử một tập bìa cứng và ký tên lên đó, rồi mới đưa qua cho cô.
- Đây là hợp đồng.
Sau bảy ngày, nếu em vẫn không chịu tha thứ cho anh thì anh hứa sẽ tự đồng rời đi.
Nếu em đồng ý giao dịch này thì ký tên vào đó.
Ngày mai chúng ta sẽ bắt đầu.
Nhìn bản hợp đồng cũng khá ngắn gọn trên tập bìa, trái tim của Lãnh Di Mạt có chút xao động, ngón tay cô siết chặt tấm bìa cứng, do dự một lúc rồi cuối cùng vẫn đồng ý cầm bút ký tên.
- Được! Tôi đồng ý.
Thấy cô đã đồng ý rồi, Tả Bân cũng không biết nên vui hay buồn nữa.
Bởi vì đây có thể là cơ hội cuối cùng mà hắn được ở bên cạnh cô.
Đây cũng chính là một ván cược mà hắn đã tự đặt ra, nếu như ván cược này hắn thua thì hắn sẽ mãi mãi buông bỏ cô.
Nhưng hắn sẽ không hối hận, nếu sau bảy ngày vẫn không nắm được tay cô nữa thì hắn cũng sẽ hạnh phúc rời đi mà không chút hối tiếc, bởi vì ít nhất hắn và cô cũng đã có một cơ hội để thử quay về với nhau.
Sau khi Lãnh Di Mạt ký tên xong, Tả Bân nhận lại tập bìa và đưa cho cô một bản hợp đồng hoàn chỉnh.
- Một lời đã định.
...
Về đến khách sạn, Tả Bân mang một tâm trạng phấn khởi đi vào phòng của mình.
Nhưng khi quay đầu để khóa cửa thì động tác của hắn lại khựng lại một lúc rồi mới tiếp tục đi vào bình thường.
Mỗi bước chân đến một chỗ thì hắn lại cẩn thận đưa mắt quan sát tứ phía, khi chưa thấy gì thì mới tiếp tục hoạt động bình thường.
Hắn cởi áo khoác để xuống sofa, sau đó lại đi tới quầy rượu và rót một cốc rượu, uống cạn bằng một hơi.
Nhưng cả quá trình, ánh mắt của hắn đều chỉ chú ý đến chiếc tủ rượu bằng kính có thể nhìn những gì ở phía sau mình.
Chỉ trong chớp