Hai tay của Tả Bân vẫn dừng hết mọi hoạt động hiện tại, không ngờ cô lại muốn biết về Tiểu Nguyệt.
Hắn lại nhớ đến lời mà rất lâu trước đây Ryan đã từng hỏi và câu trả lời của hắn lúc đó.
“Cậu không định cho Mạt Mạt biết lí do bắt đầu ân oán của cậu với Lãnh Di Tu sao? Như vậy có thể Mạt Mạt sẽ không còn hận cậu nhiều như vậy nữa”
“Không được.
Nếu để cô ấy chịu tha thứ cho tớ mà để cô mang cảm giác tội lỗi ở bên cạnh tớ thì tớ thà để cô ấy tiếp tục hận tớ”
Đúng vậy, sao hắn có thể trả lời câu hỏi này của Lãnh Di Mạt được chứ? Sao hắn có thể cho cô biết về Tiểu Nguyệt đây? Hắn phải nói với cô Tiểu Nguyệt vì sao lại không sống cùng hắn nữa, bởi vì nó đã chết rồi, hắn phải nói với cô vì sao Tiểu Nguyệt lại chết, hắn nên nói thế nào đây? Làm sao hắn có thể nói với cô chuyện xảy ra đêm đó chứ?
Hắn rõ hơn ai hết, trong lòng cô, Lãnh Di Tu là một tượng đài đẹp nhất, từ nhỏ đến lớn cô vẫn luôn tin tưởng và yêu quý người cha này của mình.
Hắn phải nói thế nào đây? Nói với cô người cha mà cô luôn tin tưởng là vô tội lại chính là kẻ kẻ ấu dâm, cường bạo và giết chết Tiểu Nguyệt mới sáu tuổi sao? Không thể được, sự thật này quá tàn nhẫn với cô, nếu cô biết được thì chắc chắn sẽ sụp đổ mất, hắn không thể để cô chịu thêm bất cứ tổn thương nào nữa.
Có những sự thật quá mức đau đớn, thà rằng không biết sẽ tốt hơn.
Nhìn ánh mắt ngây ngô và đầy mong đợi của Lãnh Di Mạt, dù không muốn nhưng Tả Bân vẫn trả lời cô với thái độ hờ hững và pha chút khó chịu.
- Có gì để biết đâu chứ.
Vừa nói xong thì hắn cũng đẩy ghế đứng lên luôn, để lại một mình Lãnh Di Mạt ngồi đó mà chưa hiểu gì cả.
Cô khá bất ngờ vì thái độ thay đổi đột ngột của hắn, vội vã nhìn theo vì muốn gọi hắn lại nhưng đã chậm hơn tốc độ bỏ đi của hắn.
Trong đầu cô vẫn không ngừng đặt ra hàng loạt nghi vấn, rốt cuộc thì tại sao cứ nhắc đến chuyện của Tiểu Nguyệt thì hắn lại trông kích động như vậy?
…....
Ăn sáng xong, Tả Bân lại lái xe đưa Lãnh Di Mạt đến một địa điểm mới.
Cả hai người đều không ai nhắc đến chuyện sáng nay nữa.
Điểm đến của hai người chính là một hầm rượu vang trong vườn nho rộng nhất nhì thung lũng Hudson.
Nơi này luôn mở cửa cho khách tham quan, mỗi một vị trí trong vườn nho đều có những cặp tình nhân đứng cạnh nhau, có đôi thì cùng nhau thảo luận về những loại nhỏ được trồng ở vườn, có đôi thì cùng chụp ảnh kỷ niệm hoặc nắm tay nhau đi dạo xung quanh.
Lãnh Di Mạt tuy xuống xe cùng Tả Bân nhưng khi đi vào vườn nho thì lại đi cách xa người đàn ông, cứ lủi thủi theo phía sau lưng hắn, mãi cho đến khi Tả Bân phát hiện ra cô đã cách mình khá xa nên mới đứng là và quay đầu đợi cô.
- Em đi chậm vậy làm gì?
Nói rồi, hắn cũng đi tới gần cô và còn đưa tay qua nắm chặt cô, kéo cô đi cùng mình, một bên vẫn tiếp tục nói chuyện với ông chủ vườn nho.
Đúng là một tên thương nhân lúc nào trong đầu cũng nhảy số kinh doanh, cho dù đây chỉ là một chuyến đi du lịch nhưng hắn cũng biết tranh thủ thời cơ tìm kiếm thị trường kinh doanh và đầu tư.
Lãnh Di Mạt bị hắn kéo đi cũng không còn cách nào khác, cứ tưởng mình phải nghe những chuyện chẳng hiểu gì thì lúc hai người đang đợi ông chủ mở tầng hầm chưng rượu Tả Bân lại ghé vào tai cô nói.
- Đây là cơ hội tốt cho em trau dồi thêm kiến thức đấy.
Bên trong kho rượu có rất nhiều loại rượu quý thường được đem đấu giá.
Như vậy nên Lãnh Di Mạt mới tạm thời gác lại những dòng suy nghĩ mông lung để tập trung vào chuyện trước mắt này.
Tầng hầm chưng rượu được xây dựng rất thấp so với mặt đất, từng viên gạch đều thuộc loại gạch cao cấp nhất, nhiệt độ bảo quản cũng thấp hơn so với tiêu chuẩn chung của các loại hầm rượu phổ biến trên thị trường.
Ông chủ vừa dẫn đường vừa giới thiệu lần lượt từng khu vực phân chia các loại rượu theo thời gian ủ và hương liệu, cả một đoạn hội thoại giữa ông chủ và Tả Bân gần như đều là những thuật ngữ chuyên ngành mà Lãnh Di Mạt cũng không hiểu lắm.
Sau khi ông chủ giới thiệu xong thì đến lượt Tả Bân và Lãnh Di Mạt đi riêng cùng nhau.
Tầng hầm chưng rượu duy trì nhiệt độ rất thấp nên người vào đây chưa đến nửa tiếng đã lạnh cóng ôm chặt vai rồi.
Tả Bân vì vậy mà cũng đã có sự chuẩn bị trước, hắn nhìn qua Lãnh Di Mạt đang co rúm người lại