Từng câu từng chữ mà Hầu Tử vừa nói cứ như từng nhát dao nhọn đâm liên tục vào tim của Lãnh Di Mạt vậy.
Cô nắm chặt chiếc hộp trong tay hơn, khóc thảm thiết vô cùng.
Cô thực sự rất hối hận, thậm chí là hận chính mình.
Nếu ba năm trước cô không bỏ đi thì có phải Tả Bân sẽ không phải trải qua những đau đớn dày vò đó không? Cô hối hận rồi, thực sự hối hận rồi.
“Mạt Mạt, nếu em muốn tim của anh, anh cũng có thể moi ra cho em”
Khi cô nghe hắn nói câu đó, cô đã không tin là thật.
Cô chỉ nghĩ đến lòng thù hận của mình mà không còn tin hắn nữa.
Không ngờ sau khi cô rời đi thì hắn thật sự đã định moi tim mình ra để trả cho cô, lần này cũng như vậy, hắn vì cô mà đến mạng của mình cũng không cần nữa.
- Chú Bân, em nợ chú một câu xin lỗi.
Em xin lỗi, xin lỗi.....
Cũng đã nói đến đây rồi, Hầu Tử nghĩ cũng nên nói ra hết.
Truyện Quân Sự
- Tiểu thư, thực ra chuyện của Lãnh.....
- Hầu Tử! Lão Tả thế nào rồi?
Lời quan trọng sắp nói ra được của Hầu Tử lại bị sự xuất hiện của Ryan cắt ngang.
Nhưng có vẻ như là Ryan đã đến được một lúc rồi, còn chọn đúng thời khắc quan trọng mà lên tiếng, khiến Hầu Tử đành phải tạm nuốt hết những gì muốn nói lại, cung kính cúi chào.
- Ngài Ryan!
Ryan nhìn Lãnh Di Mạt ngồi dưới mặt sàn thì lắc đầu thở dài.
- Hai người có thể bớt làm người khác phải lo lắng không vậy? Đang yên đang lành tên kia lại nằm trong phòng phẫu thuật nữa.
Nhìn thấy Ryan trước mặt, lại nhớ đến lời kể của Hầu Tử vừa rồi.
Lãnh Di Mạt dù khá chật vật vẫn đứng lên, còn cúi đầu nữa.
- Cảm ơn chú, chú Ryan, cảm ơn chú ba năm trước đã không bỏ mặc chú Bân.
Ryan ngây người ra một lúc nhìn cô nhóc đang khóc đến sưng mắt trước mặt, đang định đi tới đỡ cô ngồi xuống ghế thì đã có một đôi tay nhanh hơn đến cướp lấy.
- Tiểu thư, chị không sao chứ?
Là Tiểu Ngư.
Tiểu Ngư vừa chạy tới thì nhìn thấy Ryan đang định đỡ Lãnh Di Mạt nên nó đã nhanh chóng tới giành lấy trước.
Vừa đưa Lãnh Di Mạt đến ghế ngồi liền lau mặt lại giúp cô, hoàn toàn ngó lơ người đàn ông vẫn đang nhìn mình không dời mắt phía sau.
- Tiểu thư, chị bị thương rồi, hay là chúng ta đi xử lý vết thương trước nhé?
Lãnh Di Mạt nghe vậy lại lắc đầu, nhìn Tiểu Ngư ngồi ngay trước mặt, cô òa khóc lên và nói năng lộn xộn.
- Tiểu Ngư, chú Bân, chú Bân, phải làm sao đây? Chị rất sợ, chị sợ chú ấy, Tiểu Ngư.....
Nhìn cô khóc thế này, Tiểu Ngư cũng rất đau lòng, lau vội nước mắt cho cô rồi ôm chầm lấy cô.
Ryan vẫn đứng yên một chỗ nhìn Tiểu Ngư đang chăm sóc cho Lãnh Di Mạt, vừa xoay người để ngồi xuống thì cửa phòng phẫu thuật lại mở ra.
Bác sĩ phẫu thuật chính là một người da trắng, hình như đi ra để thông báo tình hình khẩn cấp hiện tại.
Vừa nhìn thấy bác sĩ, Lãnh Di Mạt đang ngồi trên ghế cũng lao nhanh tới, dùng tiếng anh hỏi một cách gấp gáp mà không kịp cả hít thở.
- Bác sĩ, chú ấy, chú ấy thế nào rồi?
Sắc mặt bác sĩ vừa khẩn trương vừa khó xử mà nói với những người ở đây, nhất là Hầu Tử.
- Ngài ấy mất nhiều máu nên cần truyền thêm máu, bây giờ bệnh viện đã hết máu.
Cho nên tôi đề nghị là anh nên để bác sĩ của chúng tôi liên hệ với bệnh viện khác để nhận máu gấp.
Ý tứ của ông ta cũng rất rõ ràng.
Chính là bởi vì Hầu Tử vừa đưa Tả Bân đến đã cho thuộc hạ phong tỏa cả bệnh viện nên bây giờ bác sĩ muốn liên hệ lấy máu gấp cũng bị hạn chế nếu Hầu Tử không đồng ý.
Mà Lãnh Di Mạt khi nghe bác sĩ nói vậy thì không suy nghĩ gì đã thúc giục bác sĩ nhanh chóng đi lấy máu.
Nhưng Hầu Tử lại dứt khoát phản đối.
- Không được!
Lãnh Di Mạt nghe như tiếng sét đánh ngang tai, không thể tin nổi mà chất vấn.
- Anh đang nói gì vậy hả? Không lấy máu thì chú Bân sẽ chết đó.
Chằng lẽ anh muốn bỏ mặc chú ấy?
Nhưng Hầu Tử vẫn kiên quyết với đáp án này, cố gắng giải thích với cô.
- Tiểu thư, sở dĩ phong tỏa bệnh viện để đề phòng