Từ lúc đưa Tiểu Ngư đến phòng bệnh thì Ryan không rời nửa bước, canh chừng bên cạnh còn gay gắt hơn cả tử tù nữa.
- Ngài Ryan, tôi đã nói tôi không sao rồi mà, tôi không cần nghỉ ngơi, ngài càng không cần phải lúc nào cũng túc trực ở đây.
Mặc kệ nó nói gì, Ryan vẫn nghiễm nhiên đây là một việc không thể thiếu.
Anh ta vừa gọt trái cây ra dĩa đã đâm một miếng đưa cho nó, rồi lại tiếp tục pha nước ép cho nó.
- Cô vừa mới truyền máu nên có thể bị suy nhược nếu không nghỉ ngơi đấy.
Lo ăn đi, đừng có lảm nhảm nữa.
Cầm lấy miếng táo mà anh ta vừa đưa, Tiểu Ngư lại phàn nàn.
- Tôi chỉ truyền một ít máu thôi, tôi ở đây thì ai chăm sóc tiểu thư đây?
Ryan cứ nghe nó nhắc đến Lãnh Di Mạt là lại thấy khó chịu trong lòng rồi.
- Cô có thể bớt lo cho người khác không? Nó còn cần ai chăm sóc nữa, nó nằm chung một phòng với lão Tả thì không cần ăn cũng khỏe lại thôi.
Tiểu Ngư thực sự vẫn không hiểu nổi thái độ hôm nay của anh ta.
- Rốt cuộc là tại sao anh lại đột nhiên khó chịu với tiểu thư vậy?
Cứ bị hỏi mấy chuyện này thì Ryan càng bực bội hơn.
- Nếu không phải vì nó thì cô có cần phải truyền máu không?
Suýt nữa thì Tiểu Ngư đã tưởng rằng mình nghe nhầm rồi.
- Ngài Ryan, tôi truyền máu cũng là để cứu lão đại mà, lão đại không phải bạn thân của ngài sao? Chẳng lẽ ngài lại không muốn ngài ấy được cứu? Ngài như vậy là sao chứ?
Lần này thì Ryan càng khó chịu hơn nữa, trực tiếp hỏi một câu mà chính bản thân anh ta cũng không ngờ được.
- Cô nói vậy là sao? Chẳng lẽ cô là vì muốn cứu lão Tả? Không phải cô có ý gì với cậu ta chứ?
Đang nhai táo mà suýt nữa thì Tiểu Ngư đã bị mắc nghẹn rồi, vừa ho sặc sụa vừa vội nói lại.
- Ngài Ryan, ngài sao vậy? Tôi có thể có ý gì với lão đại chứ? Tôi vì tiểu thư nên mới truyền máu, mà tôi truyền máu thì không phải cứu được lão đại, bạn thân của ngài sao? Ngài không hài lòng ở đâu nữa?
Sao mà Ryan càng nói càng cảm thấy càng rối hơn, lại càng sai nữa.
Anh ta thẹn quá hóa giận, vừa pha xong ly nước ép, đặt xuống bàn cho Tiểu Ngư rồi đi thẳng ra khỏi phòng luôn.
..
Hôm đó nếu không phải có Hầu Tử xuất hiện đúng lúc thì Ngôn Tô đã giải quyết luôn cả Tả Bân và Lãnh Di Mạt.
Mặc dù trước khi rút lui, ông ta đã nghe thấy tiếng Lãnh Di Mạt gào khóc gọi tên Tả Bân nhưng cũng chưa thể chắc chắn được có phải Tả Bân đã chết thật hay chưa.
Còn có Lãnh Di Mạt, còn chưa giết được Lãnh Di Mạt thì ông ta càng không xả được cơn giận trong người.
- Đã tìm được bệnh viện chúng đến chưa?
Ngôn Tô vừa lau mấy tượng gỗ trang trí trong thư phòng vừa hỏi Ngao Bính đứng bên cạnh.
Báo cáo của Ngao Bính đã khiến ông ta rất hài lòng.
- Lão đại, theo tin báo về thì cả bệnh viện đều đã bị Hầu Tử cho phong tỏa với bên ngoài.
Chỉ dò hỏi được lúc Tả Bân được đưa đến nơi thì tình trạng rất nguy kịch, vẫn chưa biết kết quả phẫu thuật thế nào.
Nghe xong, Ngôn Tô còn thảnh thơi thổi nhẹ khúc gỗ trong tay, cười cười đầy thâm hiểm.
- Cậu tìm cách vào trong tìm cho ra cậu ta, tìm được thì giết ngay.
Bao gồm cả đứa nghiệt chủng kia, lần này không được phép xảy ra sai sót nữa.
- Thuộc hạ sẽ đi làm ngay!
Ngao Bính cung kính gật đầu nhận lệnh, đợi Ngôn Tô không còn dặn dò gì nữa và cũng cho phép thì gã mới lui ra ngoài để đi làm nhiệm vụ được giao.
....
Đã hai ngày trôi qua rồi mà Tả Bân vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.
Lãnh Di Mạt vẫn luôn nằm sát bên cạnh hắn, mỗi giây mỗi phút đều nắm chặt tay hắn để hắn có thể cảm nhận được cô ở bên cạnh, để hắn có động lực sớm tỉnh lại.
Cô nằm nghiêng trên giường, quay mặt nhìn về phía người đàn ông, hai bàn tay một lớn một nhỏ đan vào nhau rất tình cảm, khóe môi cô luôn duy trì nụ cười ngọt ngào khi nhìn người đàn ông của mình.
- Chú Bân, khi nào chú mới tỉnh lại đây? Chú không muốn gặp em nữa sao? Chẳng lẽ chú không cần em nữa à? Sao đến giờ chú vẫn chưa chịu tỉnh dậy vậy?
Ngón tay mềm mại của cô nhẹ nhàng vuốt vuốt mu bàn tay của người đàn ông, vẫn nhìn hắn rất dịu dàng khi nói chuyện cùng hắn.
- Chú Bân, chú mau tỉnh lại đi.
Chú cứ ngủ như vậy em lại rất sợ, em không biết phải làm gì cả.
Chú Bân, chú tỉnh lại được không? Chú đừng ngủ mãi như vậy nữa mà.
Khóe mắt lại bắt đầu cay cay, cô vội đưa tay kia lên lau nước mắt, lại cố gắng mỉm cười thật tươi, hy vọng sẽ không làm cho Tả Bân phải lo lắng vì cô.
- Chú Bân, em rất nhớ chú.
Chú hãy nhanh tỉnh lại được không? Bác sĩ nói ngày mai em không cần làm bệnh nhân nữa, em có thể đi lại chăm sóc chú rồi, nhưng mà em không muốn phải ngồi bên giường bệnh với chú như vậy đâu, em muốn chú tỉnh lại và nói chuyện cùng em.
Nói chuyện cả một tiếng đồng hồ, Lãnh Di Mạt cũng đã mệt và ngủ thiếp đi, nhưng tay vẫn không buông tay người đàn ông ra.
Hai người nắm tay nhau cùng chìm vào giấc ngủ, yên bình trong từng giây phút trôi qua.
...
Nửa đêm chính là thời gian thời điểm bác sĩ đến kiểm tra và thay bình nước