Trong lúc Ngôn Tô đang nói mấy lời dắt mũi đám đông thì một thuộc hạ thân tín của một lão đại khác không nhịn được mà nói.
- Tên họ Ngôn kia, ông đứng đây nói mấy lời giả tạo này làm gì vậy? Chúng tôi không mù, ai cũng biết trước giờ ông đã xem Từ lão đại như cái gai trong mắt muốn diệt trừ từ lâu chứ.
Cả Hồng Bang và Xích Bang đều có dã tâm thống trị cả hắc đạo, nhưng giết Từ lão đại thì Tả lão đại và tên họ Ngôn ông, ai mới là người được lợi? Tôi lại thấy ông đáng nghi hơn đấy.
Mấy lời này vừa được hô to thì đã có rất nhiều tổ chức bắt đầu chia phe đứng.
Không để cho câu chuyện đi xa hơn nên Ngôn Tô chẳng chút do dự, ra lệnh cho Ngao Bính bắn chết người kia tại chỗ coi như một tiếng cảnh cáo.
Sau khi Ngao Bính bắn chết người thì Ngôn Tô vẫn có thể thản nhiên nói.
- Là thuộc hạ của tôi nóng nảy, trượt tay thôi.
Và đương nhiên không còn ai dám lên tiếng nữa, cục diện lại trở về tay ông ta nắm giữa.
....
Sau khi leo ra được từ cửa thông gió trong nhà vệ sinh, Lãnh Di Mạt chỉ được thở phào một hơi rồi cẩn thận quan sát xung quanh, tìm nhanh đường để chạy, trên tay cô đã cầm theo một đoạn vải dài được thắt bằng ga giường mà cô xé ra.
Cô tìm nhanh một viên đá để buộc vào một đầu.
Đợi một lúc đến khi có tin báo cô đã mất tích thì cả thủ phủ đều loạn lên đi tìm, nhân cơ hội này thì cô chạy thật nhanh đến sát vách tường.
- Tiểu thư, tiểu thư ở kia! Mau đuổi theo!
- Tiểu thư, tiểu thư, mau đứng lại đi! Cô không đi được đâu!
- Tiểu thư! Tiểu thư!
Lãnh Di Mạt bị mấy tên thuộc hạ đuổi theo, cô chạy thục mạng cũng không chạy lại bọn họ, chỉ còn một chiêu cuối cùng là ném ra một gói bột màu về phía sau rồi nhanh chóng đến dưới gốc cây lớn nhất sát vách hàng rào, ném đầu vải có buộc viên đá lên trên cành cao hơn cổng, dùng đó làm chỗ dựa để leo ra khỏi cổng với tốc độ nhanh nhất.
- Tiểu thư! Tiểu thư!
- Tiểu thư! Cô mau xuống đi, nguy hiểm lắm.
Đúng là nguy hiểm thật.
Lãnh Di Mạt còn chưa kịp đáp xuống mặt đất thì đám thuộc hạ kia đã đuổi tới rồi, còn đang định kéo cô ngược trở lại.
Thôi thì liều một phen vậy, cô buông tay khỏi tấm ga giường, sau đó ngã một mạch xuống mặt đường.
Đau chết cô rồi!
Nhưng cứ chạy trước đã.
Cô liều mạng vẫy một chiếc taxi dừng lại, đúng là mấy tên kia cũng nhanh thật, cô vừa mở cửa xe thì đã bị chặn lại nên đành gào khóc nói với tài xế.
- Bác tài, bọn họ đều là người xấu bắt cóc cháu đấy.
Cứu cháu với.
Nhân lúc mấy tên thuộc hạ còn ngây người ra thì cô đã nhanh chóng chui vào trong xe và đóng cửa lại.
Bác tài vì tin cô nên cũng lái xe với tốc độ rất nhanh, còn quan tâm hỏi han cô có cần báo cảnh sát không.
Báo cảnh sát gì chứ.
Cô vừa nói dối thôi mà, chẳng lẽ cô lại đến đồn cảnh sát bảo là cô bị hôn phu của mình bắt cóc à? Hơn nữa bây giờ cô phải nhanh chóng để thủ phủ Hồng Bang tìm Tả Bân nữa.
...
Dẹp yên được dấu hiệu phản kháng, Ngôn Tô lại tiếp tục nói vào chủ đề chính của mình.
Ông ta đứng giữa sảnh lớn, nhắc lại chuyện của Xích Bang và Lãnh gia từng là một nghi ngờ lớn.
- Đến nay chúng ta vẫn chưa nhận được một câu trả lời rõ ràng về sự vắng mặt kỳ lạ của Lãnh lão đại suốt ba năm qua.
Các vị không có nghi ngờ gì sao?
Ông ta bắt đầu thuyết trình trước đám đông, chắc chắn phải đổ lên đầu Tả Bân tội trạng giết hai lão đại của hai tổ chức dẫn đầu hắc đạo.
- Ba năm trước Tả lão đại nói Lãnh lão đại chỉ tạm thời đến New York để nghỉ ngơi vì vấn đề sức khỏe, cho nên mới giao Xích Bang cho cậu quản lý một thời gian.
Những lời này vào ba năm trước thì chúng ta có thể tin, nhưng bây giờ các vị còn tin nổi nữa không? Ba năm nay chúng ta không ai biết tin tức gì về Lãnh lão đại cả.
Hay nói đúng hơn là Lãnh lão đại đã chết từ ba năm trước rồi.
Ngôn Tô vừa nói hết những lời này thì trên dưới hội trường lại lần nữa ồn ào một phen không yên.
Mà bên này, Tả Bân vẫn thản nhiên hút thuốc như chuyện này chẳng liên quan gì đến mình cả.
Nghe Ngôn Tô tự biên tự diễn mà hắn không khỏi lắc đầu cười cợt.
- Ngôn lão đại, chuyện lớn như vậy càng không thể nói bừa đâu, phải có chứng cứ xác thực đã chứ.
Khi càng nhiều người đang hỏi đến chứng cứ, Tả Bân một mặt chẳng quan tâm, vẫn thờ ơ đứng hút thuốc thì một giây sau đó đã đến gần Ngôn Tô, vừa thở ra khói thuốc vào mặt ông ta vừa nói vào tai ông ta.
- Diễn tốt vào.
Bởi vì tôi biết ai mới chính là kẻ đã giết Lãnh Di Tu rồi.
Và cả kẻ thực sự giết Từ Đạo nữa.
Lời này của Tả Bân nói riêng với Ngôn Tô thì đúng là ông ta không thể nào mà tiếp