Tả Bân càng nghe càng mơ hồ, đầu vẫn chưa nhảy kịp số mà Lãnh Di Mạt càng nói những điều rất kỳ quặc.
Mặc kệ cô chống cự, hắn vẫn dùng sức siết chặt cô lại, ôm chặt lấy cô rồi trấn an.
- Mạt Mạt, em bình tĩnh lại đi.
Anh không hề có ý nghĩ này, cho dù hôm nay em có nghe thấy gì, em có tức giận với anh thì anh cũng sẽ không bao giờ làm tổn thương em.
Anh không biết em đã nhìn thấy gì hay nghe thấy gì, nhưng em phải tin từ trước đến nay anh đối với em đều là thật lòng.
Hai tay hắn cứng rắn như thép ôm chặt cô trong ngừng, từng câu sau càng nói dõng dạc và cất cao giọng hơn để khẳng định với cô.
Nhưng Lãnh Di Mạt càng nghe càng kháng cự, còn khóc đến khàn cả cổ họng, không ngừng đánh vào lưng hắn để vùng vẫy.
- Cho dù hôm nay em tự ý chạy đến tìm anh, anh có tức giận cũng vì lo lắng cho em.
Sao có thể làm chuyện tổn thương em như vậy chứ? Mạt Mạt, anh đối với em có phải thật lòng hay không chẳng lẽ em không cảm nhận được sao? Mạt Mạt, chỉ cần em muốn thì Xích Bang hay vị trí thủ lĩnh này anh đều có thể vứt bỏ vì em.
Anh có thể không cần tất cả những thứ đó nữa, nhưng anh tuyệt đối không bao giờ làm tổn thương em.
- Tôi không muốn nghe! Tôi không muốn nghe!
Lãnh Di Mạt gào khóc thảm thiết, còn dùng sức cắn thật mạnh vào bả vai của người đàn ông, nhân lúc hắn không đề phòng mà thoát ra.
- Tôi không muốn nghe chú nói dối nữa! Tất cả đều là lừa gạt! Tôi không tin! Tôi sẽ không tin nữa!
Cô lại lùi về một góc, hai tay bịt chặt hai bên tai, tuyệt nhiên kháng cự lại mọi đụng chạm và lời nói của Tả Bân.
Mà từ đầu đến giờ, Tả Bân vẫn chưa hiểu hết chuyện gì đã xảy ra với cô, là bởi vì cô đã nghe những lời hắn nói ở thủ phủ Hồng Bang sao?
Để yên cho cô một lúc, Tả Bân lại định đi qua bế cô lên.
- Mạt Mạt, chúng ta về nhà trước rồi nói được không? Ngoan, anh đưa em về nhà.
Khi hắn lại định đụng vào mình lần nữa thì Lãnh Di Mạt vẫn là né tránh đến cùng.
- Tôi không về! Tôi không muốn nhìn thấy chú nữa!
Và lại tiếp tục vò đầu bứt tai mà khóc đến thảm thiết.
Nhìn cô như vậy, ruột gan của Tả Bẫn cũng đã sớm đứt thành từng khúc rồi.
Hắn càng cảm thấy chán ghét bản thân hơn, nếu hắn tìm được cô sớm hơn thì có lẽ cô đã không gặp phải chuyện tồi tệ như vậy.
Hầu Tử sau khi kiểm tra xong tình hình bên ngoài thì mới vào báo cáo với Tả Bân.
Cậu ta đi qua kiểm tra hai tên nằm dưới sàn trước, vẻ mặt có chút ngưng trọng, đi tới nói nhỏ với Tả Bân.
- Lão đại, là người của Hồng Bang.
Thuộc hạ đã dò hỏi rồi, ông chủ ở đây cũng nói là vừa rồi nhìn thấy ngài đưa tiểu thư vào đây.
Nghe vậy thì cuối cùng Tả Bân cũng hiểu ra vấn đề rồi.
Hắn hiểu tại sao Lãnh Di Mạt lại có phản ứng kỳ lạ như vậy khi nhìn thấy hắn, cũng hiểu tại sao cô lại nói những lời đó.
Thì ra tất cả những chuyện này đều là do Ngôn Tô ban cho.
Người mà Lãnh Di Mạt gặp không phải hắn mà chính là kẻ đã giả danh hắn như những việc tương tự trước đó.
Cơn thịnh nộ đã dâng lên rất cao, lửa giận cứ từng chút từng chút một thiêu cháy lồng ngực hắn, hai tay nắm chặt thành quyền, gân xanh nổi lên rõ rệt, gương mặt trông càng dữ tợn hơn với đôi mắt vốn sắc lạnh còn chứa thêm một tầng sát khí, hơi thở cũng tỏa ra hàn khí thấp nhất.
Lúc này chỉ hận không thể băm tên giả mạo đó thành trăm mảnh.
Chúng giả mạo hắn để hắn gánh cái danh giết người cũng chẳng sao, nhưng lại giả mạo hắn làm tổn thương người hắn yêu, món nợ này hắn nhất định phải bắt Ngôn Tô trả lại.
Nhìn sang Lãnh Di Mạt đang ngồi co ro dưới sàn, hắn biết bây giờ hắn lại đến ôm cô thì cô lại kích động.
Không còn cách nào khác, hắn chỉ có thể bảo Hầu Tử.
- Gọi Tiểu Ngư đến đi.
.......
Tiểu Ngư đang dọn dẹp phòng bếp thì nhận được điện thoại của Hầu Tử bảo nó đến đón Lãnh Di Mạt.
Nó cúp máy xong, vội vàng tháo tạp dề và găng tay ra thì chạy vội ra ngoài.
Đúng lúc này thì Ryan cũng đang ngồi bên ngoài vườn, nhìn thấy nó chạy qua thì anh ta cũng vội đứng lên hỏi.
- Cô lại đi đâu đấy?
Vốn dĩ đang vội nên Tiểu Ngư cũng chỉ trả lời qua loa trong khi định chạy ra cổng.
- Hầu Tử nói tiểu thư không chịu về nhà với lão đại nên bảo tôi đến đón tiểu thư trước.
Nghe vậy thì Ryan cũng mơ hồ đoán ra được bên đó lại xảy ra chuyện rồi.
Anh ta đuổi theo Tiểu Ngư và kéo nó lại.
- Tôi đưa cô đi.
........
Tiểu Ngư và Ryan rất nhanh đã đến nơi.
Khi hai người vào đến phòng bao thì thấy một cảnh không biết diễn tả thế nào.
Hai người đều đứng nhìn Tả Bân đang vò đầu bứt tóc, cuối cùng vẫn là Tiểu Ngư chạy tới chỗ Lãnh Di Mạt trước, nó nhặt áo khoác của Tả Bân bên cạnh Lãnh Di Mạt rồi choàng lại cẩn thận cho cô, nhẹ nhàng ngồi xuống trấn an.
- Tiểu thư, không sao rồi.
Là em đây, em đến đưa chị về.
Không sao đâu, có em ở đây.
Lúc này Lãnh Di Mạt mới chịu buông lỏng cảnh giác, ôm chặt lấy Tiểu Ngư như phao cứu sinh.
Còn bên này, Ryan nhìn