Nhìn biểu cảm có vẻ bất ngờ của Lãnh Di Mạt thì Ngôn Tô cũng đoán được là cô thực sự là không biết gì về chuyện này cả.
Gã khom lưng xuống, còn đưa tay nâng cằm của cô lên cao, cười khà khà đầy tự hào nhắc lại chuyện ba năm trước như một chiến tích.
- Lẽ ra Tả Bân phải giết Lãnh Di Tu để trả thù mới phải.
Nhưng lúc đó lão đại của tôi đã đoán trước được là cậu ta sẽ không có bản lĩnh đó, vì vậy đã âm thầm chuẩn bị trước.
- Và đúng là như dự đoán.
Tả Bân đúng là một tên vô dụng.
Nuôi ý chí trả thù suốt hơn hai mươi năm, nhưng đến lúc có thể giết được kẻ thù, hoàn thành mục tiêu thì lại không nỡ ra tay.
Đúng là nhu nhược như đàn bà mà.
Cho nên lão đại mới giúp cậu ta một tay, cậu ta cố tình bắn trượt để tha mạng cho lão già Lãnh Di Tu thì lão đại giúp cậu ta tiễn kẻ thù lên đường luôn.
- Cho nên suy cho cùng thì Tả Bân làm gì có bản lĩnh để nói là đã giết Lãnh Di Tu chứ.
Một tên thiếu ý chí như cậu ta chẳng làm được việc gì cả, đến trả thù cũng làm không xong thì có tư cách gì làm lão đại của Xích Bang chứ.
Còn chưa thể chấp nhận được sự thật khủng khiếp về cha mình thì Lãnh Di Mạt lại phải tiếp nhận thêm một bí mật động trời khác.
Tả Bân không giết Lãnh Di Tu.
Tả Bân không giết cha cô.
Trong khi cha cô chính là kẻ thù đã giết cả gia đình hắn, hủy hoại cuộc đời hắn, cướp hết tất cả những gì lẽ ra là của hắn.
Nhưng hắn lại không ra tay giết ông.
Là bởi vì cô sao? Có phải là vì không? Cho nên ngày hôm đó khi cô hỏi hắn tại sao lại giết cha cô thì hắn đã im lặng không dứt khoát, vì căn bản hắn không hề giết ông.
Vậy mà suốt ba năm qua, cô vẫn luôn xem hắn là kẻ thù đã giết cha của mình, còn không hề biết món nợ mà Lãnh gia đã nợ hắn lớn đến mức nào, cô chỉ biết coi mình là người bị hại.
Cô hận hắn đến mức đã tự tay đâm hắn suýt chết mà không biết lẽ ra cô mới phải là người nhận kết cục đó.
Hóa ra cuối cùng, cô mới là người đã nợ hắn.
Cô nợ hắn một gia đình trọn vẹn, nợ hắn cả hai mươi mấy năm hạnh phúc, nợ hắn những ngày tháng yên bình.
Đều là cô nợ hắn.
Nhưng cô lại không biết gì cả, cô không biết một chút gì cả!
- Cho nên kẻ thật sự đã giết cha tôi là Ngôn Tô? Kẻ thù thật sự của tôi là Hồng Bang các người?
Cô dùng hết sức bình sinh mà hét lên một cách tuyệt vọng, nước mắt cũng rơi đầy trên mặt.
Cô còn nhớ, cô từng nói với Tả Bân dù Ngôn Tô có tàn ác đến đâu, dù Hồng Bang trước giờ với cha cô đấu đá không ngừng thì ít nhất đó cũng không phải kẻ đã giết cha của cô.
Đúng là nực cười, đúng là châm biếm mà.
Tiếng khóc của cô đau đến xé rát tâm can.
Cô căm hận Ngôn Tô vì đã giết cha mình và khiến cô hận Tả Bân suốt hơn ba năm qua.
Nhưng sau tất cả thì cô lại hận chính mình hơn.
- Đúng là như vậy rồi, bây giờ thì Lãnh tiểu thư cũng đã hiểu chuyện.
Nhưng mà cho dù lão đại của chúng tôi đã giết cha cô thì sao đây chứ? Cô vẫn muốn trả thù à? Ông ta chính là kẻ đã giết cả gia đình của người cô yêu đấy.
Cô còn muốn trả thù cho ông ta sao?
Trước những lời khiêu khích này, Lãnh Di Mạt không những không do dự mà còn kiên cường đáp trả lại.
- Đó vẫn là cha của tôi.
Thù giết cha sao có thể không trả được?
Đúng vậy, cho dù ông đã làm sai, cho dù ông là người đã nợ Tả Bân rất nhiều, thì đó vẫn là cha của cô, kẻ thực sự đã giết ông thì cô cũng sẽ bắt kẻ đó phải trả giá.
Cũng chính vì ông đã nợ Tả Bân nên cô phải thay ông trả nợ cho hắn, cô nguyện dùng cả đời này để trả món nợ này cho hắn.
Hỏi cô có hận cha mình không? Chắc chắn là cô rất giận ông, vì ông mà bây giờ cô cảm thấy mình không còn xứng để Tả Bân yêu hết lòng nữa.
- Ha ha ha! Đúng là cảm động thật đấy.
Nhưng mà phải làm sao đây? Cô lại không có cơ hội để trả thù rồi.
Bây giờ tôi sẽ cho cô được chết bên cạnh của người mình yêu, coi như tôi tích chút công đức vậy, hai người có thể bên nhau mãi mãi.
Nghe đến đây, Lãnh Di Mạt liền cảm nhận được một chuyện khác sắp xảy ra.
Cô nhìn Ngao Bính đang cầm điện thoại của mình đi ra phía sau lưng mình, biết gã đang mở khóa điện thoại nên cô càng chống cự kịch liệt hơn, chỉ tiếc là vẫn không phải là đối thủ của gã.
Cô kích động mà hỏi dồn dập, lo lắng trong lòng càng tăng lên gấp mấy lần, vừa hét vừa lắc đầu không muốn gã tiếp tục dùng điện thoại của mình.
- Ông muốn làm gì? Ông muốn làm gì hả?
Rất