Vừa về tới nhà thì Tả Bân đã hỏi vú nuôi tình hình hôm nay của Lãnh Di Mạt.
Nghe vú nuôi nói cô đã về từ sớm và chỉ ở trong phòng, hắn cũng không nói thêm gì mà đi thẳng lên lầu.
Hôm nay tài xế đã báo với hắn là đưa cô đến nghĩa trang, cô đi thăm Lãnh Di Tu.
Chuyện này chính là khúc mắc trong lòng của cô với hắn nên hắn cũng không thể đề cập trực tiếp với cô được, nếu vậy chỉ có thể vờ như không biết không.
- Lão già, chú về rồi à?
Vừa mở cửa vào phòng thì đã thấy Lãnh Di Mạt ngồi trên giường chơi game, có lẽ vì nghe tiếng động nên cô mới ngẩng đầu lên xem thử, nhưng thái độ của cô lại có chút không vui, hình như là muốn né tránh nữa.
Tả Bân chỉ mới nhìn qua cũng nhận ra có điều khác thường, lẽ nào là vì hôm nay đi thăm Lãnh Di Tu mới khiến cô như vậy, nhớ lại chuyện năm xưa nên cô thay đổi thái độ với hắn?
- Em sắp phải tốt nghiệp rồi, không tập trung vào việc học mà suốt ngày cứ chơi game như vậy?
Hắn ném cặp xách và áo khoác lên ghế, vừa ngồi xuống giường đã giựt lấy điện thoại trong tay của Lãnh Di Mạt và tắt đi.
Nhìn điện thoại bị hắn lấy mất, Lãnh Di Mạt cũng không tỏ thái độ bực tức gì mà ngoan ngoãn gật đầu, còn chủ động giúp hắn tháo cà vạt nữa.
- Em biết rồi, em không chơi nữa.
Chắc là chú mệt rồi, mau đi tắm đi.
Sao cứ càng nhìn cô thế này thì Tả Bân càng thấy rất kỳ lạ, nếu là trước đây mà cô chịu ngoan ngoãn thế này thì hắn đã vui sướng đến nhảy dựng lên rồi.
Nhưng từ hôm qua đến giờ, hắn luôn có một cảm giác cô đang tránh né mình nhưng lại phục tùng vô điều kiện, khiến hắn cứ cảm thấy cô không giống một người phụ nữ để hắn yêu thương chiều chuộng mà giống như một người hầu hơn.
Vừa dứt suy nghĩ, hắn liền nắm lấy tay của cô, ngăn động tác đang cởi áo của mình.
- Mạt Mạt, có phải em có chuyện gì giấu anh không?
Giống như chột dạ, Lãnh Di Mạt hơi né tránh ánh mắt của hắn.
Nhưng để không bị hắn phát hiện, cô chỉ có thể giả vờ bình thường.
Còn chủ động khiêu khích hắn nữa.
- Sao vậy? Chẳng lẽ chú không thích em thế này sao?
Giọng điệu cũng dần thay đổi, cô từ từ lần mò hai tay mềm mại khắp thân thể cường tráng của hắn, cởi từng cúc áo của hắn xuống, chủ động vuốt ve từng cơ bụng cuồn cuộn đến cơ ngực săn chắc đầy nam tính.
Dưới sự khiêu khích vừa lả lơi vừa ngây ngô này, Tả Bân đúng là không qua nổi hai bước đã hoàn toàn đắm chìm.
Bàn tay hắn luồn ra sau lưng cô để giữ chặt vòng eo nhỏ, cách lớp váy ngủ mỏng manh mà đang sờ loạn từ trên xuống dưới.
- Mạt Mạt, em lại dám quyến rũ anh hửm?
Lãnh Di Mạt còn ngang nhiên phớt lờ cảnh cáo của hắn, chủ động hôn xuống đôi môi mỏng đang gần bên, nụ hôn của cô tuy có chút vụng về nhưng đối với Tả Bân thì lại giống như một chất gây nghiện, vừa nếm thử đã không thể nào dứt ra được.
Hắn lập tức chuyển từ thế bị động sang chủ động, giữ chặt tay sau gáy cô, để nụ hôn sâu hơn và cuồng nhiệt hơn.
Hai người cứ như mèo vờn chuột, hai tay đều không an phận trên cơ thể đối phương, chẳng mấy chốc mà nhiệt độ trong phòng đã tăng lên theo nhiệt độ cơ thể của hai người, còn có tiếng thở dốc, gấp gáp nữa.
Bàn tay thô ráp, to lớn của Tả Bân chậm rãi cởi bỏ chiếc váy ngủ trên người Lãnh Di Mạt xuống, thuận thế hôn khắp cần cổ non mịn xuống đến rãnh ngực mê người, lưu lại hơi thở và ấn ký của riêng hắn.
Lãnh Di Mạt cũng không chịu thế bị động, nhiệt tình đáp trả sự kích thích mà hắn mang lại, tay cô sờ khắp tấm lưng trần đầy sẹo của hắn, mò xuống phần hạ thân đã căng trướng còn bị giam trong lớp quần tây sang trọng.
Cô lật ngược tình thế, đẩy hắn nằm lên giường, sau đó leo lên người hắn, uốn cong thân thể mỹ miều khóa chặt hai bên hông hắn, vẫn cúi đầu hôn rất nồng nhiệt.
- Lão già, để em sinh cho chú một đứa con nhé?
Kiểu khiêu khích này, dù lí trí của Tả Bân có vững tới đâu cũng bị thu phục thôi, huống hồ người đang ở trước mặt chính là người mà hắn rất yêu nữa.
Hắn sớm đã quên mất chuyện đang cần làm rõ rồi, hoàn toàn bị dục vọng chiếm lấy, trong đầu chỉ có một suy nghĩ là đặt cô dưới thân mà điên cuồng xâm chiếm thôi.
- Mạt Mạt, em biết em đang nói gì không hửm?
Lãnh Di Mạt không né tránh mà còn chủ động nhìn hắn với ánh mắt phóng đãng đầy dâm mị, nụ cười lả lơi khiêu khích, ngọt ngào mà bí ẩn, khiến đối phương phải nhanh chóng buông giáp đầu hàng.
- Đương nhiên là biết rồi.
Chính là sinh một đứa con cho chú đó.
Đây có lẽ là việc tốt nhất mà cô có thể làm cho hắn để bù đắp lại món nợ cô đã nợ hắn, sinh cho hắn một đứa con.
Cô có thể không cần danh phận gì để ở bên cạnh hắn cả, nhưng nếu cô sinh cho hắn một đứa con, thì đứa bé này chính là một món quà bù đắp xứng đáng nhất, trong người nó chảy dòng máu của hắn, cũng là người của