Ryan vẫn không chịu từ bỏ ý định nài nỉ Tả Bân nhanh chóng kết hôn với Lãnh Di Mạt.
Tả Bân quay sang bên nào thì anh ta cũng theo liền đến đó, không để yên một giây nào cho hắn tập trung làm việc.
- Lão Tả, coi như tớ năn nỉ cậu đó.
Cậu kết hôn với Mạt Mạt được không? Hai người làm ơn kết hôn đi được không? Kết hôn rồi sinh con luôn thì càng tốt.
Lão Tả, tớ ngàn vạn lần dập đầu xin cậu đó.
Tả Bân gập tài liệu còn chưa đọc được nửa trang lại, vừa bất lực vừa tức giận mà nhìn anh ta, nhàn nhạt hỏi.
- Cậu bị sốt à? Tớ và Mạt Mạt có kết hôn hay không thì ảnh hưởng gì đến cậu àm cậu còn vội hơn cả tớ vậy?
Thấy hắn cuối cùng cũng chịu quan tâm đến mình, Ryan mới bày tỏ nỗi lòng của mình ra.
- Bởi vì khi nào Mạt Mạt kết hôn thì Tiểu Ngư mới yên tâm nghĩ tới hạnh phúc của bản thân.
Chỉ có như vậy thì đến lúc tớ tỏ tình với cô ấy thì cô ấy mới đồng ý.
Cho nên tớ năn nỉ cậu đó, làm ơn kết hôn đi được không?
Chuyện hài hước này mà cũng có thể xảy ra sao? Tả Bân không thể tin nổi mà nhìn Ryan, hỏi lại một cách bất ngờ.
- Cậu nói khi nào Mạt Mạt kết hôn thì cậu mới tỏ tình được với Tiểu Ngư? Logic gì vậy? Cậu giỡn mặt với tớ à?
Trước thái độ khó nhằn của Tả Bân, Ryan vẫn không từ bỏ, còn nhiệt tình giải thích lại mọi chuyện với hắn.
- Chính Tiểu Ngư đã nói với tớ hạnh phúc của Mạt Mạt cũng là hạnh phúc của cô ấy.
Cũng có nghĩa là khi nào Mạt Mạt tìm được bến đỗ cuối cùng thì cô ấy mới yên tâm nghĩ tới hạnh phúc của bản thân.
Cho nên vấn đề quan trọng nhất đối với tớ bây giờ chính là cậu và Mạt Mạt kết hôn đi, còn phải kết hôn trước khi sự kiện ra mắt bộ sưu tập mới diễn ra, như vậy thì lúc đó tớ tỏ tình mới có tác dụng chứ.
Hình như Tả Bân cũng đang dần tin lời của anh ta rồi.
Vì hắn cũng là người chứng kiến Tiểu Ngư và Lãnh Di Mạt lớn lên bên nhau từ bé, hai người như chị em ruột vậy, Tiểu Ngư luôn bảo vệ Lãnh Di Mạt bất chấp mọi thứ, như vậy việc Tiểu Ngư luôn nghĩ cho hạnh phúc của Lãnh Di Mạt trước tiên đều hoàn toàn có lý.
- Cứ cho là cậu đang nói thật đi.
Nhưng hiện giờ vẫn chưa phải lúc để tớ và Mạt Mạt kết hôn.
Hơn nữa kết hôn vội vàng như vậy, nếu cô ấy lại nghĩ lung tung thì sao?
Ryan nghe xong thì lập tức phản biện lại ngay.
- Cái gì mà chưa phải lúc chứ? Cậu cũng đã cầu hôn rồi, hai người bây giờ không phải tình cảm rất nồng nhiệt à? Còn chưa kết hôn thì đợi khi nào đây? Hay là cậu không muốn cưới Mạt Mạt nữa? Cậu định quất ngựa truy phong đúng không?
Vẻ mặt Tả Bân liền đờ ra mà nhìn người trước mặt, bất lực nói không nên lời mà hóa giận.
- Cậu muốn chết đúng không?
Thấy hắn tức giận nên Ryan mới nhanh chóng giơ tay đầu hàng, che chắn trước mặt, cười cười rồi nói tiếp.
- Đừng giận, đừng giận.
Cậu nghe tớ nói này, sớm muộn gì thì hai người cũng kết hôn thôi mà, chi bằng cứ kết hôn sớm một chút để còn giúp được tớ nữa.
Cậu thử suy nghĩ xem, cũng đâu thiệt gì đâu chứ.
Nếu nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này thì Tả Bân cũng không còn lý do gì để phủ nhận cả.
Nhưng điều làm hắn vẫn do dự chuyện kết hôn chính là thời gian này tinh thần của Lãnh Di Mạt còn chưa ổn định hẳn, còn có chút gì đó rất kỳ lạ nữa, nếu bây giờ hắn muốn kết hôn thì liệu cô sẽ có phản ứng như thế nào đây?
- Lão Tả, cậu còn do dự gì nữa.
Nếu cậu thật lòng yêu Mạt Mạt và muốn kết hôn với người ta thì cậu đâu cần phải phân vân vậy chứ.
Cậu đồng ý với tớ được không?
Thấy Tả Bân mãi không chịu đưa ra quyết định nên Ryan lại dùng một chiêu công kích khác.
- Dù sao thì tớ chỉ cần Mạt Mạt kết hôn thôi.
Nếu cậu vẫn không chịu kết hôn với Mạt Mạt thì để tớ đi tìm con bé vậy, con bé cũng đâu bắt buộc chỉ có thể kết hôn với cậu đâu.
Nói dứt câu, anh ta cũng liền muốn rời đi ngay.
Nhưng còn chưa kịp nhấc chân thì đã bị Tả Bân gọi lại.
- Hình như cậu vừa nói chỉ khi nào Mạt Mạt tìm được hạnh phúc thì Tiểu Ngư mới không còn gì lo lắng.
Nếu đã là hạnh phúc của Mạt Mạt, cậu nghĩ ngoài tớ ra còn có người thứ hai à mà còn đi tìm?
Câu cuối cùng hắn gần như là dùng sức nghiến chặt răng, từng chữ phun ra rõ ràng rành mạch, khiến cho Ryan chẳng mấy chốc đã rùng mình sợ hãi, không hẹn mà quay đầu lại đối diện với hắn, vẫn là trưng ra vẻ mặt giả ngốc kia.
- Tớ chỉ đùa một chút thôi.
Chắc cậu sẽ không hẹp hòi vậy đâu nhỉ? Lão Tả, bây