Ba người Ryan, Tả Bân và Lãnh Di Mạt đều sốt vó chạy đến khu vực phòng bảo quản để tìm Tiểu Ngư, theo sau còn có mấy thuộc hạ nữa.
Tất cả chia nhau ra để tìm mọi ngóc ngách nhưng vẫn không tìm thấy người đâu.
- Camera trùng hợp lại hỏng như vậy nhất định là kế hoạch của Ngôn Tô để tiếp ứng cho Lưu Phiến Phiến.
Vậy Tiểu Ngư có thể đi đâu được chứ?
Ryan không thể đứng yên một chỗ, cứ đi đi lại lại và còn ra sức vò đầu bứt tóc nữa.
Mà Lãnh Di Mạt cũng không khá hơn là bao, nếu không phải lúc nãy cô bảo Tiểu Ngư đi kiểm tra Thiên Điểu thì đã không xảy ra chuyện rồi, suy cho cùng thì Tiểu Ngư mất tích thế này đều là do cô cả, sao cô có thể bình tĩnh được đây.
- Đều là lỗi của cháu, là cháu đã bảo Tiểu Ngư đi một mình.
Thấy Lãnh Di Mạt vừa khóc vừa run rẩy lo sợ, Tả Bân đương nhiên không đành lòng, cho dù là đang tìm dấu vết nhưng vẫn nhẹ nhàng ôm chặt cô để trấn an.
- Không phải lỗi của em, đừng tự trách bản thân.
Chúng ta nhất định sẽ tìm được Tiểu Ngư thôi.
Khác hẳn với dáng vẻ bồn chồn lo lắng đến mức không nghĩ ra được gì của hai người kia thì Tả Bân vẫn bình tĩnh xem xét xung quanh.
Hình như phát hiện ra được gì đó, hắn mới cúi xuống nhặt thứ dưới chân lên, chính là một loại sáp thơm, dù chỉ là một mảnh vụn nhưng cũng đủ để nhận biết mùi hương rồi.
- Lão già, đây là gì vậy?
Tả Bân cầm mảnh sáp nhỏ lên, vừa nói vừa đưa cho Lãnh Di Mạt xem thử.
- Loại sáp thơm này có mùi rất quen.
Lãnh Di Mạt xem qua rồi đến lượt Ryan.
Có vẻ như Ryan cũng đã có được đáp án giống như Tả Bân đang tự khẳng định.
- Mùi này, rất giống với mùi của Ngao Bính.
Chẳng lẽ.....
- Chỉ là suy đoán của tớ.....
Tả Bân vừa gật đầu một cái, còn chưa kịp nói cho hết câu thì Ryan đã chạy đi mất rồi.
Hắn cũng nhanh chóng quay lại dặn mấy thuộc hạ phía sau rồi nói với Lãnh Di Mạt.
- Mạt Mạt.
Chỗ này rất loạn nên em về thủ phủ trước đợi anh.
Anh đi rồi quay lại ngay.
Nhưng Lãnh Di Mạt lại không nghe theo sắp xếp của hắn, liền khước từ ngay và một mực muốn đi cùng.
Cô nắm lấy tay của hắn, vừa nghiêm túc vừa sốt ruột.
- Lão già, chuyện này cũng do em mà ra.
Hơn nữa, Tiểu Ngư lại là người bạn thân, là em gái của em, em không thể bỏ mặc em ấy được.
Chú cho em đi cùng được không? Em sẽ lo lắng đến phát điên mất.
Tả Bân nhìn cô lo lắng như vậy cũng không đành lòng, chỉ có thể đồng ý đưa cô đi cùng.
Hắn suy nghĩ một lúc rồi cũng gật đầu, nắm lấy tay của cô rồi cùng cô đi ra hướng bãi đỗ xe.
...
Lúc tỉnh lại thì trước mắt Tiểu Ngư đã là một khung cảnh xa lạ, hình như là đang ở trên một chiếc xe.
Nó còn phát hiện bản thân đang bị trói chặt hai tay hai chân.
Cẩn thận đến mức không dám thở mạnh, nó thử cử động hai tay, đúng là bị trói rất chặt, trong thời gian ngắn nhất định sẽ không tự thoát ra được, mà hai bên còn có hai gã đang canh chừng nữa.
Cho dù nó đã rất cẩn thận để không phát ra tiếng động nào nhưng cuối cùng vẫn bị hai tên kia phát hiện ra là đã tỉnh.
- Anh Ngao, con ranh này đã tỉnh rồi này.
Người đang ngồi ở ghế lái phụ kia chính là Ngao Bính, gã vừa nghe tên thuộc hạ phía sau báo cáo thì liền quay đầu lại nhìn, đúng là thấy được Tiểu Ngư đã tỉnh.
- Ông bắt tôi làm gì? Tôi chẳng có ích gì đối với Hồng Bang hay Ngôn Tô cả.
Đối diện với những kẻ hằm hằm sát khí nhưng Tiểu Ngư cũng không chút sợ hãi mà trực tiếp thương lượng với kẻ cầm đầu là Ngao Bính.
Còn Ngao Bính chỉ đợi đến lúc nó tỉnh lại thôi, vừa thấy nó tỉnh lại thì gã cũng vào việc ngày.
Không cần xe dừng lại, gã cứ như vậy mà leo ra hàng ghế phía sau, ngồi ngay bên cạnh Tiểu Ngư, thô lỗ nắm lấy cằm của nó rồi nói.
- Nếu là mười ba năm trước thì đúng là mày sẽ có ích đối với lão đại của tao.
Nhưng bây giờ thì mày không còn giá trị gì nữa.
Đã không còn giá trị gì nữa thì tao phải tiêu hủy mày thôi, dù gì thì mày cũng chỉ là một mẫu vật do lão đại cấy ghép sự sống vào, nếu không phải vì muốn hoàn thành thí nghiệm thì mày cũng sớm chết từ lâu rồi.
Tiểu Ngư chẳng hiểu gã nói vậy là có ý gì, mà nó cũng chẳng có nhu cầu để hiểu nữa.
Đối với nó bây giờ ngoại trừ việc nghĩ cách để thoát thân thì những chuyện khác đều là nhảm nhí hết thôi.
Cho nên nó cũng khinh bỉ ra mặt, coi như đang nghe một câu chuyện tiếu lâm vô nghĩa.
- Nói điên nói dại là bản lĩnh của ông à? Đừng quên tôi xuất thân là sát thủ cấp một của Xích Bang, mấy trò vặt này của ông căn bản không thể làm khó được tôi.
Hôm nay đã lên kế hoạch tỉ mỉ tóm gọn Tiểu Ngư thế này rồi thì chắc chắn là Ngao Bính cũng đã chuẩn bị sẵn sàng hoàn thành nhiệm vụ mà Ngôn Tô giao cho.
Gã cười phá lên một tràng thật sảng khoái, sau đó lại kéo lấy tóc của nó ra phía sau, đôi mắt hung hãn dữ tợn như loài thú khát máu nhìn chằm chằm vào nó.
- Mày tưởng mày có thể thoát được sao? Là tự tin ai sẽ đến cứu mày đây? Tao thấy hay là tao với mày cược xem ai sẽ đến