Lấy những tấm ảnh kia của Tiểu Ngư, Tả Bân lập tức giao nhiệm vụ cho Hầu Tử đi điều tra lại thân phận của Tiểu Ngư, mục đích cuối cùng chính là xác nhận xem Tiểu Ngư có phải là Tiểu Nguyệt không.
Việc tổ chức lễ trở về chào đón Ryan vẫn tiếp tục theo kế hoạch.
Sảnh chính của thủ phủ Xích Bang đặt một biểu tượng lớn, chính là ký hiệu của tổ chức.
Từng hàng dài những thuộc hạ đứng vào nghiêm trang, theo thứ tự cấp bậc.
Bên trên vị trí chủ trì, Tả Bân bắt đầu mở khóa của chiếc két sắt để lấy ra một chiếc hộp nhỏ, đó chính là hộp đựng chìa khóa của Ryan.
Nhận lấy chìa khóa, chính là đã chính thức trở thành người của Xích Bang, mà Ryan thì là đang quay về Xích Bang.
Cho nên vừa mới nhận lại chìa khóa thì cũng nhận lại luôn vị trí nhị gia của Xích Bang.
- Cậu thực sự sẽ giết Ngao Bính để trả thù?
Tả Bân dù biết quyết tâm của Ryan rồi nhưng không hiểu sao vẫn không thể yên tâm được, hắn vẫn nhớ trước khi mất, Tiểu Ngư còn nói anh ta phải sống thật tốt và không nên ôm thù hận.
- Nếu là cậu, cậu không làm vậy sao? Nếu chúng đụng đến vợ cậu, cậu sẽ để yên cho chúng à?
Câu hỏi đúng là rất nực cười, và người đã hỏi còn đáng cười hơn.
Bản thân Tả Bân còn không thể trả lời được sẽ bỏ qua cho những kẻ làm tổn thương đến người phụ nữ mình yêu thì sao có thể khuyên được người khác nên vứt bỏ thù hận chứ.
- Được, vậy đừng có làm mất mặt Xích Bang.
….…
Tàu chuyển hàng của Hồng Bang hôm nay sẽ cập bến, và người nhận nhiệm vụ giám sát không ai khác chính là Ngao Bính.
Đây chính là thời cơ tốt nhất để Ryan hành động.
Đứng trên một chiếc container cao nhất và ở một góc chết mà những người bên dưới không thể nào nhìn thấy được, Ryan một tay cầm ống nhòm quan sát tình hình dưới bến cảng, chỉ chờ thêm một chút nữa thì liền vẫy tay ra hiệu cho đám thuộc hạ chuyên bắn tỉa sẵn sàng chờ lệnh lập tức nổ súng.
- Có bắn tỉa.
Mau vào trong xe.
- Bên này lên tàu, bảo vệ hàng!
- Gọi khẩn cấp! Mau thông báo cho lão đại.
- Anh Ngao, chúng ta bị bao vây rồi.
Một đám tay chân của Ngao Bính đang tháo chạy tán loạn, một nửa trở lại tàu, nửa còn lại thì trốn lên xe.
Nhưng số người an toàn thoát chết chỉ đếm trên đầu ngón tay, những kẻ bắn tỉa kia chỉ có đạn b ắn ra còn người thì chẳng thấy đâu.
Bất ngờ hứng một cơn mưa đạn thế này, đám thuộc hạ của Hồng Bang dù là sát thủ chuyên nghiệp cũng khó mà cầm cự được nữa huống hồ là xoay chuyển tình thế.
Rất nhiều thuộc hạ đã bị bắn chết dưới chân, Ngao Bính biết tình hình không ổn rồi nên cũng chuẩn bị tháo chạy trước, một vài tên thân tín đang yểm trợ cho gã lên chiếc xe gần nhất.
- Nhị gia, Ngao Bính tháo chạy rồi, có cần thuộc hạ ra lệnh xử lý luôn không?
Một tên thuộc hạ đứng phía sau Ryan quan sát tình hình bên dưới xong thì vội hỏi Ryan.
Nhưng Ryan lại đưa tay lên ngăn cậu ta lại, ánh mắt sắc bén như một loại vũ khí đang hướng về kẻ thù.
- Thù của tôi, tôi sẽ tự tay trả.
Ngao Bính, phải để tôi tự giết.
Vừa nói xong, thì anh ta cũng chuẩn bị đuổi theo xe của Ngao Bính vừa mới lăn bánh bên dưới.
Trước khi đi vẫn dặn thuộc hạ xử lý hết những chuyện ở đây rồi mới đi theo anh ta.
Từ chỗ chiếc conatainer đang đứng, Ryan nhanh chóng trèo qua từng chiếc nóc xe khác để đi xuống bên dưới.
......
Thói quen làm bạn với mấy con vật nuôi trong lồ ng của Ngôn Tô sau khi dùng bữa tối của Ngôn Tô, Ngôn Dực đều ghi nhớ rất rõ.
Cho nên đây cũng chính là một lợi thế cho anh ta, hôm nay Ngao Bính lại không ở thủ phủ nên anh ta càng thuận lợi ra vào mà không bị ai ngăn cản hay kiếm chuyện gây sự cả.
Ngôn Tô vẫn chưa phát giác ra gì, vừa cho loài thạch sùng trong lồ ng ăn xong thì lại cầm tách trà trên bàn lên uống một ngụm.
Đến lúc này thì ông ta mới nghe rõ tiếng bước chân đang ở phía sau, cứ tưởng là Ngao Bính đã về rồi nên cũng không quay đầu lại mà giữ một tư thế thong thả này nói với gã.
- Đã dọn dẹp sạch hết rồi chứ?
Thế mà người phía sau lại không hề trả lời hay báo cáo lại kết quả công việc đã được giao hôm nay.
Nhưng Ngôn Tô vẫn chưa hoàn toàn phát hiện ra gì bất thường mà vẫn tiếp tục chăm sóc mấy con vật nuôi của mình, vừa làm vừa hỏi tiếp.
- Cậu lại bị thương hay làm hỏng việc rồi?
Vì nghĩ rằng Ngao Bính đến quỳ gối nhận tội nên mới không trả lời, cho nên ông ta còn đang cho rằng gã đang quỳ phía sau mình, cứ thế mà nhàn nhã uống trà.
Phải cho đến khi nghe giọng khác trong phòng, là người phía sau đang nói thì