Cả đêm qua Tả Bân đã ngủ trong vòng tay của Lãnh Di Mạt, giống như một đứa trẻ chẳng thể rời khỏi mẹ vậy.
Cô cũng ôm chặt hắn cả đêm và chìm vào giấc ngủ, nhưng vừa sáng sớm tỉnh giấc thì đã không nhìn thấy người bên cạnh nữa.
Cứ tưởng là hắn đã xuống dưới ăn sáng trước rồi đi làm từ sớm nên cô cũng không nghĩ gì nhiều, sau khi làm vệ sinh cá nhân xong xuôi mới ra khỏi phòng.
Nhưng cô vừa mới mở cửa ra thì đã thấy Hầu Tử đứng trước cửa phòng.
Vừa nhìn thấy cô thì cậu ta đã vội hỏi.
- Phu nhân, lão đại đã về chưa?
Lãnh Di Mạt cứ tưởng mình còn chưa tỉnh ngủ nên nghe nhầm, vừa vỗ vỗ mặt vừa hỏi lại.
- Anh hỏi vậy là sao? Lão già, không phải đã đi làm rồi à?
Nhận được câu trả lời này, vẻ mặt của Hầu Tử liền chuyển biến rất xấu, sau đó mới nói lại tình hình.
- Phu nhân, từ rất sớm lão đại đã tự mình lái xe ra ngoài, ngài ấy nói là đi mua bánh hoa lê cho cô.
Nhưng giờ đã đến giờ mở cuộc họp ở công ty rồi nhưng thuộc hạ vẫn chưa thấy ngài ấy, nên mới nghĩ là ngài ấy còn ở cùng phu nhân.
Một suy nghĩ chẳng lành bất chợt lóe lên trong đầu của Lãnh Di Mạt, cũng chưa thể chắc chắn được gì nhưng suy nghĩ đó lại dọa cho mặt mũi cô tái mét, vội vàng nói.
- Hỏng rồi.
Nhất định là chú ấy vẫn còn đau lòng vì chuyện của chị Tiểu Nguyệt nên mới vô cớ biến mất như vậy.
Mua bánh hoa lê chỉ là một lí do để Tả Bân cắt đuôi Hầu Tử mà thôi, như vậy là hắn có thể đi đâu mà giờ vẫn chưa về chứ?
Lãnh Di Mạt không thể bình tĩnh nổi nữa, cứ nghĩ đến những tình huống xấu đối với Tả Bân thì tim của cô lại muốn nhảy ra ngoài luôn vậy.
Cô luống cuống nghĩ tới nghĩ lui cũng nghĩ ra một hướng.
- Chính là nghĩa trang, mộ của chị Tiểu Nguyệt.
Chú ấy nhất định là đến đó rồi.
Vừa nghe Lãnh Di Mạt nói thì Hầu Tử cũng đồng tình với suy nghĩ này của cô, cậu ta gật đầu rồi đi cùng cô xuống cầu thang, chuẩn bị đưa cô đến nơi an nghỉ của Tiểu Nguyệt.
Hai người vội vội vàng vàng đi xuống tới phòng khách thì lại nhìn thấy Ryan đang đến tìm Tả Bân.
- Mạt Mạt, cháu định đi đâu à? Lão Tả đâu? Cậu ta nói hôm nay phải đến công ty mà.
Nhìn thấy Hầu Tử vẫn còn ở đây thì Ryan càng chắc chắn được là Tả Bân vẫn còn ở nhà, sở dĩ anh ta đến tận đây để tìm Tả Bân chính là vì đã đến giờ mở cuộc họp rồi mà Tả Bân vẫn chưa có mặt ở công ty, điện thoại cũng không liên lạc được, nghĩ rằng hắn vì còn bận chăm lo cảm xúc của Lãnh Di Mạt sau cái chết của Tiểu Ngư.
Bây giờ trong đầu của Lãnh Di Mạt chỉ toàn là tình trạng bất ổn của Tả Bân, cô không còn nghĩ nhiều được nữa, cũng không thể chậm trễ hơn mà chỉ nói đại một câu.
- Chú Ryan, bây giờ cháu đang rất vội.
Cháu phải đi tìm chú Bân đã, nói chuyện sau nhé.
Ryan còn chưa kịp hiểu gì thì Lãnh Di Mạt đã chạy mất dạng rồi, anh ta chỉ còn có thể hỏi Hầu Tử đang đứng đang đứng đó thôi.
- Đã xảy ra chuyện gì vậy? Lão Tả đã đi đâu à?
Hầu Tử cũng đang vội vàng để đi theo Lãnh Di Mạt nên chỉ có thể nói sơ qua tình hình cho Ryan biết thôi.
- Nhị gia, Tiểu Ngư chính là tiểu thư Tiểu Nguyệt.
Chuyện này thuộc hạ đã xác nhận chắc chắn rồi, vì nhất thời không thể chấp nhận được sự thật này nên từ hôm qua tinh thần của lão đại đã không ổn định.
Sáng nay một mình lão đại lái xe ra khỏi thủ phủ, đến giờ vẫn chưa trở về.
Cũng không khá hơn Tả Bân là mấy, khi nghe sự thật Tiểu Ngư chính là Tiểu Nguyệt, em gái của Tả Bân đã chết hơn hai mươi năm trước, Ryan hoàn toàn chết đứng, cứ như bị rút mất linh hồn vậy, đứng ngẩn người ra mà chưa biết phản ứng thế nào.
Trong khi Hầu Tử nói xong thì cũng đã chạy vội ra xe đưa Lãnh Di Mạt rời khỏi thủ phủ.
.......
Tả Bân không biết đã lau bao nhiêu lần rồi nhưng vẫn không chịu ngừng lại, cứ lau đi lau lại bia mộ cùng di ảnh của Tiểu Ngư vừa mới dựng hôm qua thôi.
Trước bia mộ còn có một chiếc bánh kem rất lớn, là loại bánh mà em gái hắn thích ăn nhất.
- Tiểu Nguyệt, đồ ngốc.
Tại sao lúc đó em lại không chịu gọi anh chứ? Có phải em cũng rất tiếc không?
Hắn nhẹ nhàng sờ lên khuôn mặt của Tiểu Ngư trên di ảnh, giống như lúc nó còn là đứa em gái suốt ngày chạy theo hắn lúc nhỏ vậy.
- Tiểu Nguyệt, có phải em rất giận anh hai không? Cuối cùng anh hai cũng không thể cứu được em.
Có phải anh hai rất vô dụng không?
Nếu như hắn nhận ra sớm hơn thì đã không thành ra thế này, hắn nhất định sẽ bảo vệ nó tốt hơn, sẽ không để nó phải ngày ngày đối mặt với bao nhiêu nguy hiểm nữa.
Hắn còn chưa được nghe nó gọi một tiếng anh hai nữa mà đã không thể gặp lại nữa rồi.....!
- Tiểu Nguyệt, cảm ơn em, anh đã nợ em rất nhiều.
Cảm ơn em đã luôn ở bên cạnh Mạt Mạt, cảm ơn em kiếp này đã làm em gái của anh.
Đúng như suy đoán của Lãnh Di Mạt, lúc cô và Hầu Tử đi tới thì đã nhìn thấy Tả Bân đang ngồi trước mộ của Tiểu Ngư.
Hai người