Trên người Lưu Phiến Phiến đều là máu vì vết thương quá nặng, cho dù còn chút sức lực cuối cùng vẫn muốn nói hết những lời còn chưa nói với Tả Bân.
- Lão, lão đại, xin, xin lỗi, em xin lỗi.
Ngài, không trách em chứ?
Tả Bân chỉ im lặng nhìn cô ta, sau đó mới nói lại một câu.
- Cô đâu cần phải mạo hiểm cả mạng của mình như vậy, tôi hoàn toàn có thể xoay chuyển được tình huống vừa rồi.
Nghe hắn trách mắng như vậy, Lưu Phiến Phiến lại cười, từng tiếng một chậm rãi nói tiếp, ánh mắt nhìn người đàn ông trước mặt vẫn đầy lưu luyến như trước.
- Lão đại, cuối cùng em cũng có thể bảo vệ ngài một lần nữa.
Ngài đừng nói dối, rõ ràng chỉ cần là vì cô ấy thì ngài đã sẵn sàng hy sinh mạng sống của mình rồi.
Cho nên ngài cứ bảo vệ cô ấy, còn em bảo vệ ngài.
Nhìn Lưu Phiến Phiến như thế này, Tả Bân lại nhớ đến trước kia cô ta cũng vì cứu hắn nên đã bị hủy dung.
Sao trên đời lại có một người phụ nữ ngốc đến mức này chứ.
Rõ ràng biết chỉ có thiệt thòi nhưng vẫn cam tâm tình nguyện.
- Tôi cần cô phải bảo vệ sao? Không phải tôi đã nói cô chỉ cần thấy nguy hiểm là phải chạy thật xa rồi à?
Lúc mà Ngôn Tô nổ súng, thực chất thì Lưu Phiến Phiến vẫn chưa thoát khỏi được thuật thôi miên, nhưng hình như trái tim của cô ta đang thôi thúc cô ta phải bảo vệ người đàn ông này.
Cho nên cô ta cứ trong vô thức mà xông lên, thật may vì đã không muộn….
Lưu Phiến Phiến lại mỉm cười một cách yếu ớt, quay sang nhìn Lãnh Di Mạt đang ngồi gần đó, cố gắng lấy hết hơi tàn để nói với cô.
- Lãnh Di Mạt, tôi xin lỗi, chuyện đứa bé, vụ tai nạn ba năm trước, tôi xin lỗi vì tất cả.
Vốn dĩ Lãnh Di Mạt vẫn luôn rất hận cô ta, nhưng ngay từ khoảnh khắc nhìn thấy cô ta không tiếc cả mạng của mình để bảo vệ Tả Bân, mọi oán hận trong lòng cô cũng đã tan biến hết.
Cô nhìn cô ta yếu ớt nằm trước mặt, chân thành gật đầu.
- Yên tâm đi, tôi tha thứ cho cô rồi.
Nhận được sự tha thứ của Lãnh Di Mạt, Lưu Phiến Phiến cũng không còn gánh nặng gì trong lòng nữa.
Cô ta cố gắng nở một nụ cười mãn nguyện và ngưỡng mộ.
- Lão đại yêu cô như vậy, cô nhất định không được phụ ngài ấy đấy.
Tôi giao trọng trách của mình lại cho cô, thay tôi bảo vệ ngài ấy.
Lãnh Di Mạt không một chút do dự liền đồng ý với cô ta ngay.
- Cô yên tâm, trừ phi tôi chết, nếu không tôi sẽ không bao giờ để chú ấy cô độc một mình nữa.
Lưu Phiến Phiến đưa tay qua cầm tay của Tả Bân lên, xong lại kéo một tay của Lãnh Di Mạt tới đặt vào tay của hắn, cố gắng nói thêm nữa.
- Tôi từng rất ghen tị với cô, bây giờ lại ngưỡng mộ cô.
Nếu như có kiếp sau, tôi ước mình có thể có được một nửa tình yêu mà lão đại dành cho cô thôi.
Cho nên cô phải biết trân trọng đấy.
Biết mình không còn thời gian nữa, lời cuối cùng cô ta vẫn là muốn nói với Tả Bân.
- Lão đại, nhất định, phải thật hạnh phúc nhé….
Dứt lời, bàn tay của cô ta cũng buông lỏng xuống, đồng thời nghiêng đầu qua một bên vì đã nhắm mắt yên giấc rồi.
Tất cả đám tay chân của Ngôn Tô đều đã bị xử gọn, Hầu Tử khi bắn lão già đó một đạn thì cũng đã đứng bên cạnh nãy giờ, tận mắt nhìn Lưu Phiến Phiến trút hơi thở cuối cùng mà lại không thể làm được gì nữa.
Lưu Phiến Phiến ngủ một lúc rồi, cả Tả Bân và Lãnh Di Mạt đều chưa có bất cứ phản ứng nào, mãi cho đến khi Hầu Tử cất lời.
- Lão đại, phu nhân, thuộc hạ xin phép đưa Phiến Phiến đi trước.
Tả Bân cũng không nói gì, gật đầu coi như đã cho phép cậu ta đưa người đi.
Nhìn Hầu Tử khom người xuống bế Lưu Phiến Phiến lên, thẩn thờ giống như đã mất đi một cái gì đó vô cùng quan trọng.
Tả Bân cũng đã nhìn ra tâm tư của cậu ta từ lâu rồi.
Đã rất nhiều lần hắn muốn hỏi cậu ta từng oán trách mình không, nhưng nghĩ rồi lại không.
Kể từ cái đêm sau khi Lưu Phiến Phiến bị hủy dung và muốn dâng mình cho hắn, Hầu Tử đã quỳ trước cửa phòng làm việc của hắn chỉ để cầu xin hắn không biến Luu Phiến Phiến thành người phụ nữ của hắn, đó có lẽ là giao dịch duy nhất của Hầu Tử và Tả Bân liên quan đến Lưu Phiến Phiến.
Cho nên sau này dù Lưu Phiến Phiến có dùng cách thức gì thì Tả Bân cũng không đụng vào cô ta, đồng thời hắn cũng biết được tâm tư của Hầu Tử.
- Mạt Mạt, chúng ta mau đi thôi.
…...
Đặc điểm của căn biệt thự này chính là từ cửa chính ra cổng phải đi một đoạn khá dài.
Thế nhưng Tả Bân còn chưa bước ra được khỏi cửa chính thì đã bị thuộc hạ của Ngôn Tô chặn lại.
Vừa rồi ông ta nhân lúc không