Cả Hầu Tử và Ngôn Dực đều không thể tin được vào mắt mình, nhất thời cũng ngẩn người ra rất lâu khi nhìn Lãnh Di Mạt đứng yên tại chỗ rưng rưng nước mắt.
Lãnh Di Mạt chắc cũng không thể ngờ được là bản thân lại kích động như vậy, bởi vì cô biết người trong câu chuyện của Từ Khải là ai, cho nên khi nghe chính người từng chứng kiến kể lại việc mà Tả Bân đã làm vì cô trước kia, cô lại không cách nào ngăn được mình nhớ hắn.
- Phu nhân, phu nhân, cô phải bình tĩnh lại.
Hầu Tử đứng bên cạnh cẩn thận nhắc nhỏ bên tai của Lãnh Di Mạt mới giúp cô khôi phục lại tinh thần.
Nhìn từng người một đang chỉ muốn dồn mình vào chỗ chết, cô lại lấy lại dáng vẻ điềm nhiên nhất để đối mặt.
- Các vị không cần phải nghi ngờ về người kế nghiệp Tả lão đại.
Hơn nữa, hiện tại tôi cũng là phu nhân danh chính ngôn thuận của Tả lão đại.
Các vị nói xem tôi có đủ tư cách thay chồng mình ngồi vào chiếc ghế của Xích Bang hay không.
Trước thái độ vô cùng cứng rắn của Lãnh Di Mạt, cũng đã có vài người bắt đầu dao động.
Vì chưa muốn làm lớn chuyện ngay nên Hoăc Tôn mới tạm thời nhẫn nhịn trước, đợi khi ông ta lấy được vị trí thủ lĩnh hắc đạo thì để xem ông ta xử lý tiểu nha đầu này thế nào.
- Lãnh tiểu thư đừng nóng, đương nhiên chúng tôi đều biết cô bây giờ là phu nhân của Xích Bang.
Thế này thì chúng tôi cũng chỉ có thể chấp nhận tư cách của cô vậy.
Lãnh Di Mạt lại quay qua nhìn Hoắc Tôn, lão cáo già này so với Ngôn Tô dù thủ đoạn không bằng nhưng tham vọng chắc chắn sẽ không thua kém.
- Vậy tôi phải cảm ơn ý tốt của Hoắc lão đại rồi.
Nhưng mà tôi không thể không nhắc nhở ông được.
Chiếc ghế đó hình như đặt nhầm chỗ rồi thì phải.
Bị cô công khai lập lại trật tự, mặt mũi Hoắc Tôn đã méo mó đến mức khó coi.
Nhưng ông ta vẫn phải nhẫn nhịn cho qua trước đã, cười cười và đứng lên.
- Mong Tả phu nhân đừng hiểu lầm.
Hoắc mỗ chỉ là già cả nên muốn ngồi một chỗ thoải mái chút thôi.
Bây giờ Tả phu nhân đã đến rồi thì đương nhiên phải trả lại vị trí rồi.
Nhìn ông ta đứng lên để trở lại đúng chỗ ngồi của mình, Lãnh Di Mạt vừa cười khinh miệt vừa nói.
- Đương nhiên ông phải trả rồi.
Những gì không phải của mình thì nên trả về đúng chỗ chứ.
Cô đi tới chỗ ghế ngồi của Xích Bang, Hầu Tử nhanh chóng kéo ghế cho cô ngồi xuống và đứng nghiêm chỉnh phía sau đúng bổn phận của mình.
Hoắc Tôn còn nhẫn nhịn nhưng Lương Bằng lại không như vậy, gã lập tức hạ bệ cô ngay.
- Nha đầu thối.
Trước kia chúng tôi sợ Xích Bang của các người chẳng qua là vì còn có Tả Bân, bây giờ một nha đầu trói gà không chặt như cô mà cũng đòi thách thức bọn tôi sao?
Chỉ có bản thân Lãnh Di Mạt mới biết từ nãy đến giờ cô đã sợ đến tim thòng xuống dưới chân rồi, vẻ ngoài cứng rắn bây giờ cũng chỉ là lớp vỏ bọc hoàn hảo để cô đối phó với mấy tên cáo già này thôi.
Nghe Lương Bằng nói xong, cô lại chỉ nhẹ nhàng lấy ra một con chíp điều khiển và giơ lên cao, thong thả nói.
- Tôi đương nhiên biết rõ điều đó chứ.
Nhưng mà nếu hôm nay các người giết tôi thì các người cũng không thể sống sót ra khỏi đây đâu.
Ai nấy nhìn thấy vật cô đang cầm đều bắt đầu căng thẳng, chẳng lẽ trong này có đặt bom sao?
Hầu Tử và Ngôn Dực cũng khá bất ngờ khi thấy hành động của Lãnh Di Mạt.
Còn có Từ Khải ngồi đối diện cũng lắc đầu bật cười.
Chỉ có thứ trong tay mới đảm bảo được cho Lãnh Di Mạt bịt mồm con vẹt Lương Bằng.
Nhưng Hoắc Tôn vẫn bình thản nói lại.
- Cho dù hôm nay chúng tôi đều tôn Xích Bang làm thủ lĩnh thì chỉ dựa vào nha đầu như cô mà có thể lãnh đạo cả giới hắc đạo sao?
Nghe câu hỏi đó của ông ta xong, Lãnh Di Mạt lại rất thản nhiên mà lắc đầu.
- Đương nhiên là không phải rổi.
Tôi không thể làm được việc lớn như vậy, nhưng tôi có huyết mạch của Tả lão đại, Xích Bang sau này đương nhiên phải giao cho con của tôi dẫn dắt rồi.
Vả lại Xích Bang còn có nhị gia mà, ngài Ryan sẽ quay lại sớm thôi.
Cảm ơn Hoắc lão đại đã quan tâm, nhưng mà tôi không thiếu người đâu.
Bị một cô nhóc bỡn cợt như vậy, mặt mũi của Hoắc Tôn không khác gì đã giẫm dưới chân.
Ông ta tức đến hai mắt đỏ ngầu, nghiến