Lãnh Di Mạt đã nhận được kết quả mang thai nhưng lại không hề có dấu hiệu thai nghén.
Cô cũng không nghi ngờ gì vì nghĩ rằng lại giống như lần trước mang thai Đường Đường vậy.
Vậy mà không ngờ rằng lại có người có triệu chứng thai nghén, đó chính là chồng của cô, Tả Bân.
- Ọe! Ọe!!!!
Một ngày ba bữa thì bữa nào Tả Bân cũng nôn lấy nôn để và chẳng ăn được gì, cho dù thực đơn đã được đổi sang những món ăn thanh đạm hơn nhưng tình trạng ốm nghén của hắn vẫn không có dấu hiệu cải thiện.
Sau khi nôn xong, nhìn mặt hắn thẩn thờ như một người sợ độ cao vừa mới vượt qua trò chơi mạo hiểm vậy.
Trái ngược với hắn thì Lãnh Di Mạt lại ngồi ăn rất ngon lành, từng món trên bàn đều được cô ăn sạch sẽ.
Tả Bân vừa bị cơn buồn nôn hành cho không ít, mệt mỏi hơn cả việc chạy mười vòng sân nữa.
Hắn nhìn Lãnh Di Mạt đang ăn thịt một cách ngon lành với ánh mắt oan ức.
- Bất công thật đấy, rốt cuộc con đang trong bụng em hay bụng anh mà người có đủ triệu chứng mang thai lại là anh?
Lãnh Di Mạt một tay gắp thịt cho Đường Đường, một tay cầm khúc xương gà cắn m*t, nhìn người đàn ông đang thở hì hục trước mặt mà chỉ bình thản đáp lại.
- Vậy con là của chung nhưng sao chỉ có một mình em sinh? Em thấy như vậy rất công bằng đấy chứ, chú cũng nên trải qua chút cực khổ mới được, để sau này chú không đòi em sinh thêm một đứa nữa.
Đường Đường ngồi bên cạnh Lãnh Di Mạt cũng ăn uống giống hệt cô vậy, đứa bé nhìn ba mình mỗi ngày đều rất kỳ lạ nên mới tò mò hỏi.
- Mẹ, sao ba ba lại suốt ngày nôn vậy? Có phải ba ba bị bệnh rồi không?
Lãnh Di Mạt tiếp tục xé một chiếc đùi gà khác, bỏ thịt vào bát của Đường Đường, gật gật đầu nói với con gái.
- Đúng đấy, ba ba con bị ốm rất nặng và cần đi gặp bác sĩ.
Cho nên mẹ con ta phải thông cảm cho ba ba một chút.
Đường Đường ngây thơ không hiểu gì nên nghe mẹ nói sao thì cũng tin là như vậy, còn gắp thịt trong chén mình qua cho Tả Bân nữa.
- Ba ba đang bị bệnh phải ăn nhiều vào.
Đường Đường cho ba ba này.
Chính hành động vô cùng quan tâm của Đường Đường mà Tả Bân lại được một trận nôn khan kịch liệt.
Hắn bất lực nhìn con gái.
- Đường Đường ngoan, ba ba không ăn được mấy món này đâu, Đường Đường ăn đi.
Đường Đường vẫn không hiểu gì, gật gật cái đầu nhỏ rồi nhận ngoan ngoãn ăn cơm của mình.
Nhìn hai mẹ con Lãnh Di Mạt cứ cố tình trêu mình, Tả Bân càng thấy oan ức cho bản thân.
Hắn gọi vú nuôi mang một dĩa quả chua lên cho mình.
Một bữa cơm gia đình ba người mà hai mẹ con thì ngồi ăn sơn hào hải vị ngon lành, còn người cha đáng thương lại ngồi ăn một dĩa quả chua.
Nhìn hắn ăn rất ngon mà Lãnh Di Mạt còn phải nhíu mày, nhăn mặt vì cảm thấy chua đến tận óc rồi.
- Lão già, chú không thấy chua sao?
Tả Bân nhìn cô như đang vô cùng mang ơn vì sự quan tâm hỏi han của cô nữa.
- Không hề chua chút nào, anh thấy rất ngon đấy.
..
Triệu chứng ốm nghén của Tả Bân càng ngày càng nhiều hơn.
Ngồi trong phòng họp mà trước mặt hắn đặt một dĩa quả chua, có đầy đủ các loại trái cây vị chua khác nhau.
Rất nhiều người vì khướu giác và vị giác bị k1ch thích mà liên tục nuốt nước miếng, cuộc họp bất ổn chưa bao giờ thấy mà bây giờ đang ở ngay trước mắt.
- Các người làm gì vậy? Còn không mau báo cáo tiếp đi?
Thấy ai cũng im lặng, Tả Bân vừa cầm một miếng mơ lên ăn vừa quát nhân viên của mình mà không hề biết là chính dĩa trái cây trước mặt hắn chính là nguyên nhân.
- Lão đại, ngài có thể ngừng ăn một lúc được không?
Hầu Tử đã nhận ra vấn đề nên mới nói nhỏ bên tai Tả Bân.
Nhưng Tả Bân lại phản bác ý kiến của cậu ta.
- Cậu biết rõ nếu tôi không ăn thì sẽ thế nào mà.
Đúng vậy nếu hắn không ăn đồ chua