Thái độ của Tả Bân đã thay đổi khi Ryan hỏi thẳng như vậy, bởi vì hắn rất rõ thực ra mục đích của câu hỏi này là gì, đáp án mà hắn đang có mới chính là vấn đề mấu chốt.
- Cậu không muốn nói? Lão Tả, cậu nói không sai, đúng là tớ có thể nhận ra gói thuốc kia là giả, nhưng có kẻ nào đần độn đến mức cài thuốc giả vào để hạ cậu và Đan Thạch? Bởi vì cậu đã biết hết tất cả nên mới âm thầm đổi thuốc, cậu đã biết rõ kẻ nào làm ra chuyện này, nhưng vẫn không muốn để lộ.
Nếu đã như vậy thì cậu cũng chính là cùng một ruột với bọn chúng, cậu nói xem tớ có nên quy hết mọi trách nhiệm cho cậu không đây?
Quả nhiên là bạn thân hơn hai mươi năm rồi nên Ryan mới có khả năng đoán được tâm lý của Tả Bân đến mức độ gần như quá rõ ràng như vậy.
Anh ta dồn thêm lực vào tay để túm chặt cổ áo của Tả Bân, gần như là muốn bóp cổ hắn tới nơi rồi.
- Ryan, chuyện này tớ sẽ xử lý ổn thỏa.
Nhất định không để công sức của cậu trở nên vô ích.
Khi nào mà chưa có được đáp án mình muốn thì chừng đó chắc chắn là Ryan sẽ không chịu từ bỏ.
Anh ta vừa gầm lên trong giận dữ vừa vung tay lên muốn đánh xuống mặt của Tả Bân.
- Rốt cuộc thì cậu vẫn không muốn nói cho tớ biết kẻ đó là ai?
- Ngài Ryan, mau dừng tay! Là Lãnh tiểu thư không hiểu chuyện.
Hai vị đừng gây chiến nữa được không?
Hầu Tử bất đắc dĩ lắm mới phải nói ra chân tướng, nếu cứ tiếp tục im lặng như vậy thì e là hai người kia sẽ trở mặt thành thù mất, lại trong giai đoạn rất nhạy cảm hiện giờ thì càng phải cần có sự hợp tác của cả hai người.
Nhưng đã là làm trái ý của ông chủ nên chắc chắn cậu ta sẽ bị hỏi tội thôi.
Sau khi nghe được những thông tin mà Hầu Tử nói, đúng thật là Ryan đã có chút thay đổi.
Anh ta vẫn giữ chặt tay trên cổ áo của Tả Bân, chỉ là nắm đấm kia đã dừng lại.
Còn Tả Bân thì lại đang bận liếc qua tên thuộc hạ lắm chuyện của mình.
- Tôi đã cho cậu nói chưa?.
Truyện Quan Trường
- Lão đại, người cứ trách tội thuộc hạ, nhưng hiện giờ giải quyết ổn thỏa chuyện trước mắt mới là quan trọng nhất.
Hầu Tử vội vàng quỳ gối nhận lỗi, cung kính cúi đầu nói rõ.
- Cậu đủ chưa?
Ryan bất chợt lại hét lên một tiếng trông rất tức giận, thở dài một hơi.
- Lão Tả, tớ càng lúc càng không hiểu rốt cuộc cậu đang làm trò gì đấy.
Lẽ ra tớ cũng không muốn tin những lời đồn về quỹ đầu tư cho Hỏa Trùng Tử đâu, nhưng bây giờ tớ chắc chắn có thể tin được rồi.
Lão Tả, dừng tay đi, cậu cố gắng giữ Mạt Mạt bên cạnh chẳng khác nào đang tự sát từ từ chứ? Ngay thời khắc mà cậu quyết định đảo chính thì cậu cũng biết đời này kiếp này cậu và Mạt Mạt chính là chỉ có một người được sống.
Tả Bân nghe xong vẫn chưa phản bác gì, vừa hất tay của Ryan ra xong mới phản biện lại.
Vừa chỉnh trang lại vừa nhìn tên nhãi đang lườm nguýt mình.
- Cậu không cần phải lo.
Tớ biết mình nên làm gì và dừng lại ở đâu.
Chuyện này tớ sẽ nhanh chóng xử lý êm xuôi.
Coi như cũng được thỏa lòng rồi, nhưng thay vào đó là sự lo lắng nếu không còn tức giận nữa.
- Lão Tả, tớ vẫn không hiểu, cậu đã biết trước mọi chuyện như vậy mà lại không giấu gói thuốc đi, còn đổi vào đó một thứ gây nhầm lẫn làm gì vậy? Cậu làm vậy có khác gì tự bê đá đập vào chân mình không?
Những lời mà Ryan nói hoàn toàn là suy luận của bất kỳ ai khi nghe hết quá trình mà Tả Bân cung cấp.
Tả Bân cười cười, đáy mắt lại dần hiện lên một loại suy nghĩ đáng sợ cùng ý tứ giễu cợt.
- Chẳng qua là còn người muốn chơi nên tớ cũng nên chiều theo một chút chứ.
Cậu nói không sai, lẽ ra tớ nên dọn sạch sẽ trước đó thì đã không gây ra đợt sóng gió này.
Mặc dù tớ có thể xử lý ổn thỏa tất cả nhưng cũng sẽ để lại ảnh hưởng không nhỏ, nhất là giá cổ phiếu của Đan Thạch.
Ryan đứng một bên nghe những phân tích của hắn mà càng thêm bực dọc.
- Cậu rảnh rỗi nên không có gì chơi