Sau buổi tối đầy vui vẻ ấy, Lục Thế Minh liền đưa tâm can bảo bối của mình về nhà nhưng tốc độ lái xe thì ôi thôi còn thua cả người chạy xe đạp.
Nhìn tốc độ của xe cô liền than thở.
- Chú ơi, chú chạy như thế rồi khi nào mới đến Đế Đô khi nào mới về đến nhà của em?
Nắm tay cô đưa lên miệng, lại một nụ hôn nhẹ vào mu bàn tay.
Hắn khẽ nói.
- Tôi chẳng muốn xa em tí nào cả.
- Đã khuya rồi ý, chú ơi em muốn ngủ rồi.
Nghe cô nói vậy, hai mắt Lục Thế Minh liền sáng lên, giọng nói càn rỡ cất lên.
- Em buồn ngủ mà nhà em thì còn xa, trời cũng đã tối tôi cũng đã mệt hay chúng ta… thuê khách sạn ngủ đi.
Thẩm Nhược Giai…?
Á đ.ù, chú già nhà cô chính xác là sói xám đội lốt cừu kia mà.
Chú ấy thiệt là biết tận cơ hội mà.
- Không, chú đừng có mà dụ cháu.
Ba cháu sẽ đánh chết cháu đấy.
Nghe cô nói hắn khẽ phì cười.
- Ông ấy không đánh em đâu.
Bảo bối… hay là chúng ta cược đi.
- Cược? cược thế nào ạ?
Biết cá đã mắc câu, hắn liền nhếch nhẹ khóe môi nói tiếp.
- Cược, nếu ba em đánh hay mắng thì tôi sẽ chịu thay em.
Còn nếu ba em đồng ý, chúng ta thuê khách sạn nghĩ qua đêm được không?
- Ơ … nhưng, nhưng mà…
Thấy cô phân vân, hắn liền nhẹ giọng dụ dỗ.
Lời nói nói ra lại như nghiêm túc nhưng thực chất nghe kĩ lại, cô lại nghe ra vài điểm bất hợp lí.
- Hayyya, tôi có làm gì em đâu.
Tôi thề đấy.
Hơn nữa còn chưa biết ba em có đồng ý hay không mà, em lo làm gì.
Nghe hắn nói vậy cô cũng chẳng biết nói gì nhưng cô tạm tin ba cô sẽ chẳng để cô ngủ qua đêm ở bên ngoài đã vậy còn là ở khách sạn cùng người khác giới nữa chứ.
Chắc chắn ông ấy sẽ chẳng chịu đâu.
Nghĩ vậy cô hơi thở phào nhẹ lòng đôi chút nhưng vẫn hồi hộp im lặng nghe cuộc gọi của chú già và ba mình.
- Alo ba, là con đây.
… Vâng, à chuyện là khi chiều con có uống đôi chút, bây giờ ở đây cũng có chút mưa không biết ba có thể cho bọn con ngủ qua đêm ở khách sạn mai con sẽ đưa Nhược Giai về được không ạ?
Cô nhìn hắn trố mắt, chú già nhà cô lươn lẹo ít quá nhỉ, mưa ư? Sắc trời chỉ lạnh khi về đêm thôi mà nào có mưa đâu? Say ư, chú ấy còn tỉnh táo hơn cả cô nữa ấy chứ.
Nghĩ thế cô lại nghe tiếp, chỉ loáng thoáng nghe được câu cuối làm cô đỏ bừng mặt chẳng biết trốn vào đâu.
‘’ Hai đứa cứ thuê phòng mà ngủ, đã say lại mưa thì thôi đừng về nguy hiểm lắm.
Nhưng mà nè, Lục Thế Minh, chú làm gì thì làm nhé.
Đừng để vài tháng sau tôi lên chức ông ngoại đấy.
Nói rồi ông cúp máy, điện thoại khi nãy đã được ngoài,