Ánh sánh sớm khẽ chiếu qua khung cửa sổ chẳng kéo rèm đã thành công đánh thức người đàn ông có gương mặt tuấn mĩ kia dậy.
Mở mắt ra, hắn liền thấy bản thân như vậy mà đang ôm mỹ nhân trong lòng ngủ đến say sưa.
Nhìn cô, đầu hắn lại nhớ đến chuyện tối qua họ đã " yêu " nhau thế nào liền vui vẻ.
Nhìn cô vẫn đang ôm chặt lấy hắn vùi mình vào vòm ng ực ấy như chú mèo con đang cuộn người vào giấc ngủ khiến hắn vui vẻ phì cười.
Đặt lên trán cô nụ hôn chào ngày mới, hắn khẽ nheo mắt rồi gỡ tay cô ra cô gắng ngồi dậy.
Giúp cô đắp lại chăn, hắn tràn đầy năng lượng bước vào phòng tắm táp vệ sinh vừa vui vẻ ngâm nga vài ba câu hát nét mặt không giấu nổi sự vui vẻ pha chút đắc ý.
Ừm… cảm giác mất đời trai tân sau 31 năm quả thực không tệ.
……………… phòng bếp …………
Nam nhân với gương mặt đẹp trai không góc chết đang cặm cuội nấu cơm.
Từ nhặt rau, làm cá, thái thịt rồi đến nấu hắn đều không để dì quản gia đụng tay vào.
- Cậu Lục, hay cậu để tôi làm cho.
Cậu như vậy thật không hợp lí.
Bà đứng đó lóng ngóng tay chân định tranh việc nhưng đều bị hắn xua đi.
- Chồng nấu ăn cho vợ không có gì là không hợp lí cả.
Dì cứ ra phía trước di.
Để con nấu ăn cho, một tí là xong ấy mà.
Nói xong hắn lại bắt tay vào công việc.
Đang mải mê nêm nếm nồi canh sôi sục trên bếp, thì tiếng chuông điện thoại hắn vang lên làm hắn ngưng tay, bắt máy.
Chưa kịp lên tiếng, đầu dây bên kia đã sởi lởi nói.
- Lục Thế Minh, chúc mừng cậu đã bị bóc tem.
Sao hả, cảm giác mất tr.inh thế nào? Mau mau nói cho tôi biết với.
Câu nói vừa thốt ra đã ngứa đòn như vậy không cần nhìn tên người gọi hắn cũng có thể đoán đó là đại công tử Nhạc gia - Nhạc Phong rồi.
Chắc có lẽ cậu ta đã nghe tin tức gì đó từ Hoắc Thành rồi nên mới sáng sớm đã bon chen như thế.
Nghĩ tới chuyện xấu tối hôm qua, hắn không giấu nổi vui vẻ mà cong môi cười.
Đưa tay quẹt mũi để giảm bớt sự ngại ngùng, hắn nói.
- Rất tốt.
Đầu dây bên kia nghe câu trả lời cộc lốc như thế liền gấp gáp hỏi dồn.
- Cái gì mà rất được chứ, là có vui không, có s.ướng không cậu phải nói chứ?
- Sao tôi phải nói cho cậu biết?.
Nhạc Phong, cậu cũng đã từng mà.
Nhạc Phong ở bên kia nghe vậy liền cảm thấy chán, vốn dĩ anh ta định trêu ghẹo Lục Thế Minh vì đã mất đời trai.
Ai ngờ con người đó lại nhạt nhẽo vô vị như vậy chứ.
Đã vậy anh ta còn bị hỏi ngược nữa chứ.
- Cậu biết tôi đã bao nhiêu tuổi rồi chưa? Thưa ông, tôi bằng tuổi ông… là 31 đấy.
Tôi chẳng như ông biết giữ thân như ngọc, 31 năm mới hiểu vị đời.
Nói cho mà biết nhé, 16 tuổi ông đây đã biết dùng tay, 17 tuổi vì quá đẹp trai lại nhẹ dạ nên bị g.ái dụ cướp đi tr.inh tiết rồi nhé.
Ngưng một chút, không cho Lục Thế Minh phản bác liền nói.
- 17 tuổi đến bây giờ đã 14 năm rồi đấy, 14 năm trước người ta đã trải đời.
Ai như cậu, nhịn tới bây giờ không bị nghẹn chết đã là may lắm rồi.
Nói cho mà biết nhé, chút nữa thành đồ cỗ luôn rồi đấy.
Vì vậy cậu nên cảm thấy may mắn vì ‘‘hàng’’ vẫn dùng được đi.
Lục Thế Minh nghe xong liền đen mặt, chất giọng trầm trầm lạnh thấu qua bên kia điện thoại.
- Chưa gì đã biết nó hư, cậu có