- Về rồi à?
Cha Lục từ phía sau bước tới.
Ánh mắt phóng ra tia sắc bén khó cầu nhìn chăm chăm vào Lục Thế Minh và cô như chờ đợi từng câu nói.
- Phải.
Con mới đến… ba à.
Lục Thế Minh trả lời xong mới từ từ xoay người lại, từng câu nói còn nhấn mạnh như có gì đó ẩn nhẫn kiềm nén sự ngột ngạt không vui trong mối quan hệ này.
Là người thân bên cạnh hắn đã một thời gian nói ngắn không ngắn nói dài cũng không dài nhưng cô thừa sự hiểu biết chưa kể mối quan hệ của cô và hắn đã đến mức này, tất cả mọi việc hắn chưa hề giấu cô.
Chuyện hắn và gia đình mình cũng không ngoại lệ.
Như mất kiên nhẫn để đợi chờ hắn giới thiệu về sự có mặt của cô.
Ông ấy không ngại ngần gì hỏi thẳng.
- Đây là ai?
Nghe ông ấy hỏi, hắn càng nắm chặt lấy tay cô.
Nhiệt độ cho thấy sự ấm nóng ấy đang bao bọc lấy cô như khẳng định mọi chuyện cứ để hắn.
Hắn sẽ là chỗ dựa, nơi an toàn để cô tin vào.
- Là vợ tương lai của Lục Thế Minh con.
Khác với khi thưa chuyện với ông nội mình khi nãy.
Lần này, hắn thản nhiên nói ra một cách ngắn gọn nhưng hàm ý khẳng định cô là vợ hắn một cách rõ ràng.
- Cái gì? Anh như vậy là có ý gì đây?
- Không ý gì cả, hiện tại là cô ấy và tương lai cũng chỉ là cô ấy.
Vừa nói hắn vừa kéo lấy bàn tay cô đưa ra phía trước.
Sự lấp lánh của chiếc nhẫn kim cương nổi bật trên ngón tay thon dài, chưa kể trên tay hắn cũng có một chiếc kiểu dáng gần giống như thế chứng tỏ hai chiếc là một cặp.
Điều đó có nghĩa họ là một đôi.
Vốn dĩ sau khi nhận được cái gật đầu từ cô hắn đã có chuẩn bị nhưng phần lo sợ cô bị ảnh hưởng việc học, phần lại sợ ba mẹ Thẩm chưa đồng ý mình nên hắn đành giấu nhẹm đi.
Nay cô đã hoàn thành xong việc học, lại được sự chấp thuận của nhà vợ nên hắn đã tận tay đeo nó vào tay cho cô lúc cô chuyển sang nhà hắn sống.
Bấy lâu nay ông ta đã nghe thiên hạ đồn thổi con trai lớn ông ta dù đã đính hôn nhưng vẫn qua lại với một cô gái.
Vốn tưởng với tính cách khó gần của hắn, ông ta sẽ chẳng phải đau đầu vì đó chỉ là tin đồn nhảm.
Nay tận mắt nhìn thấy ông ta không khỏi sốc đến đờ người.
Nhìn ba mình như vậy, hắn không những lo lắng ông nghĩ nhiều mà còn vui vẻ nói tiếp.
- Trăm lời đồn của thiên hạ cũng không bằng một sự thật mà ba.
Lần trước con có nói, có dịp sẽ đưa người tới.
Hiện tại người ở đây sao ba lại ngạt nhiên?
- Con làm thế rồi bảo ba ăn nói thế nào với Cố gia?
Như nữa ngày trời, Lục Quang mới thốt lên một câu.
Vẻ mặt và ánh mắt sắc bén khi nãy cũng chẳng còn mà hiện tại lại như quả bóng xì hơi xẹp lép không chút sức lực.
- Cố gia? Cố gia thì liên quan gì đến con? Ngay từ đầu đã không có liên quan rồi mà.
Còn về tin đồn giữa