Vài tháng sau đó...
Vào một ngày tất bật, sau bao hơi men trong người khi hắn có buổi tụ họp bạn bè.
Hắn về lại nhà, căn nhà thật rộng, thật lớn nhưng lại tối đen không có hơi người.
Ngoài người quản gia già và cô giúp việc được hắn thuê thì chẳng còn ai ở đây cả.
Hắn lê đôi chân mệt mỏi lên căn phòng quen thuộc của mình.
Ngã người trên chiếc giường êm ái, ánh mắt như tinh ranh như sói nhìn chăm chú lên trần nhà như suy nghĩ điều gì đó.
Bỗng hắn nhoẽn miệng cười lấy điện thoại ra gọi cho ai đó.
Không lâu sau, bên kia điện thoại liền cất lên âm thanh trong trẻo.
- Chú gọi cháu có gì không ạ?
Nghe thấy cô hỏi vậy hắn liền nở nụ cười hiếm hoi trong ngày nói.
- Cũng không có gì, tôi gọi lúc em còn ngủ à?
Kể từ lúc cô sang Úc du học hắn đã đưa ra một quyết định hết sức nóng cho đời mình từ việc thay đổi cách xưng hô.
Đến nay cũng đã hơn hai năm rồi, theo như hắn nhớ thì còn vài tháng nữa thôi đã được ba năm tròn ròng rã.
Bé con của hắn cũng đã bước sang tuổi 17 đầy nhiệt huyết và sôi nổi nên hắn dần tập cho quen.
- Không ạ, cháu cũng dậy rồi.
Gần thi nên bài nhiều, cháu phải dậy sớm để ôn lại cho kịp nữa.
Nói một tràng dài, cô nàng như thấy có gì đó sai sai liền nói lại.
- Chú này, chú lại em nữa rồi cơ đấy!
- Thì sao, tôi chỉ hơn em có mười hai tuổi thôi mà.
Có nhất định phải gọi tôi là chú không? Hơn nữa em nghĩ xem, người ta thường nói chú cũng như cha.
Em xem có ai mới 12 tuổi đã có con chưa?
Lời của hắn chuyền qua điện thoại thập phần hợp lí.
Bằng chất giọng trầm ấm mê người kia như muốn thao túng tâm lí của cô một cách quang minh chính đại.
Nếu nói thật lòng mình thì cô cũng chẳng nghĩ hắn lại hơn cô tận 12 tuổi.
Với vẻ mặt đẹp trai không tuổi, dáng người cao to đầy phong trần và đôi mắt hoa đào đầy quyến rũ ấy cũng đủ hớp hồn biết bao cô gái xung quanh thì không hợp lí khi gọi bằng chú.
Tuy biết là vậy nhưng cái cách gọi này cô đã gọi từ khi còn tấm bé nên dần quen miệng khó sửa mà thôi.
Ậm ừ một chút cô mới trả lời lại.
- Nhưng cháu quen miệng rồi...
- Thì sửa lần lần là được mà.
Tôi cũng chẳng ép em.
Hắn nói xong liền im lặng, cô cũng không biết nói thêm gì nên cũng chẳng hé môi.
Vì không chịu được sự im lặng đến ngột ngạt này hắn liền thốt ra một câu.
- Nhược Giai...
- Dạ?
- Tôi nhớ em.
Chỉ ba từ, duy chỉ ba từ thôi hắn đã như thành công kéo gần khoảng cách của cả hai.
Đối với cô, ba từ vừa từ miệng hắn thốt ra đã làm tim cô lỡ mất vài nhịp đập.
- Chú...!chú...!đùa gì thế?
Nghe cô hỏi hắn không vội trả lời mà chỉ im lặng một lúc mới mở miệng.
- Em nghĩ tôi nói đùa sao? Không...!tôi đang nghiêm túc đấy.
- Chú à, cháu chưa 18 đâu.
Chú như thế là dụ dỗ trẻ vị thành niên đấy.
Hắn nghe cô nói thì khẽ cười.
Nụ cười mang theo nhiều hàm ý khác nhau mà hơn hết là