Sau đó, tôi đã thấy người "cô" trong đoạn đối thoại với Giang Thời Xí.
Cô ấy tên là Chu Thiên, là một đóa hoa nổi tiếng trong làng giải trí.
Cô khi đó đang ôm cánh tay của Giang Thời Xí, đôi lông mày lá liễu và chiếc eo thon, dịu dàng và quyến rũ, giống như một bông hoa mộc lan đang nở rộ.
Hai người họ đang nói chuyện gì đó rất vui, cô ấy quay đầu cười nhìn Giang Thời Xí, đôi mắt sáng lấp lánh ánh sao lay động lòng người.
Tôi sững người một lúc, rồi nhìn xuống bộ đồ ngủ của mình được bọc trong một chiếc áo khoác độn có hoa văn, và khuôn mặt bình thường của tôi trong gương.
Phóng viên không kịp chờ đợi đưa micro lên: "Nghe nói gần đây cô Chu Thiên sẽ cùng ảnh đế đóng chung một bộ kịch rối cổ trang, có đúng như vậy không?"
Chu Thiên ưu nhã vuốt ve tóc bên tai, dịu dàng nói: "Nếu Thời Xí bằng lòng, tôi có thể đi thử giọng."
Thời Xí?! Tôi suýt cắn vỡ ly nước của mình khi nghe thấy điều này.
Giang Thời Xí dường như đồng ý với cách xưng hô thân mật của cô ta: "Tất nhiên, hoan nghênh cô, Thiên Thiên."
Thiên Thiên?!
Tôi cắn chiếc ly đang uống dở, tiếng kêu răng rắc như sắp vỡ đến nơi.
"Trời ơi, Chu Thiên và Giang Thời Xí quá xứng đôi đúng không nào?"
Bạn cùng phòng nghiêng đầu và kêu lên. "Tớ cũng nghĩ vậy! Hơn nữa tớ rất thích hai người họ, tớ đã đu CP của họ từ khi họ tham gia chương trình giải trí lần đầu tiên!"
Bạn cùng phòng bên kia cũng phụ họa. Tôi không nhịn được nữa, vỗ bàn: "Dựa vào cái gì? Dựa vào cái con khỉ á?"
Bạn cùng phòng nhìn tôi kỳ quái:"Không phải cậu nói Giang Thời Xí là chú của cậu sao? Anh ấy tìm cho cậu một người cô, cậu không vui sao?”
Tôi rất vui, vui khi nhận được quả dưa to thế này: “Đúng vậy, là chú hai.”
“Tại sao là chú hai?”
“Bởi vì anh ấy là Erha.”
*Erha là chỉ những con chó Husky ngốc nghếch*
Tôi vừa khóc vừa uống sữa AD ở quán bar.
Chương trình tạp kỹ đầu tiên của Giang Thời Xí và người phụ nữ đó được phát sóng trên điện thoại.
Một người đàn ông đến và muốn bắt chuyện, nhưng anh ta sững người một lúc khi nhìn thấy hộp sữa trong tay tôi.
“Cô bé, chỉ uống sữa thôi là không say được.”
Tôi ngước mắt lên, nước mắt lưng tròng nhìn anh ta:“Anh quan tâm tôi à?”
Lời này vừa nói xong, tôi mới phát hiện mình biết người đàn ông này!
Là bạn trai của bạn thân tôi Trần Dao Dao.
“Quý Tinh Việt?”
“Đường Nha Nha?” Vẻ mặt Quý Tinh Việt đột nhiên hoảng hốt.
Tôi nắm cổ áo anh ta, tức giận nói:"Anh phản bội bạn thân của tôi? Anh đến đây để tán tỉnh người khác?"
Thật đáng tiếc, Trần Dao Dao là bạn thân nhất của tôi, cả hai chúng tôi đều chia tay cùng một ngày.
Quý Tinh Việt vội xua tay:“Tôi đang làm việc ở đây, cô nhìn quần áo của tôi đi.”
Tôi cúi đầu nhìn, mới phát hiện anh thật sự mặc đồng phục ở đây.
“Sao cô lại khóc?”
Quý Tinh Việt nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ lạ:“Tình yêu tan vỡ?”
Tốt lắm, cậu ta đoán trúng bóc ngay lần đầu.
Tôi lắc đầu, chúng tôi chưa bao giờ nói về chuyện yêu đương.
"Quý Tinh Việt, tôi có một cái bằng hữu, cậu ấy..."
Tôi còn chưa nói xong, một thân cao gầy đẹp trai lãng tử từ hành lang đi tới, cũng mặc đồng phục ở đây.
"Quý Tinh Việt, cậu đang làm gì ở đây? Tôi bận đến mức tôi sắp phải pha chế đồ uống bằng chân, còn cậu…"
Người đó vừa nhìn thấy tôi liền xấu hổ ngừng nói.
"Để tôi giới thiệu với cô, Trần Mộ, bạn cùng phòng của tôi. Chúng tôi làm chung công việc."
Nói xong, Quý Tinh Việt vỗ vai tôi và nháy mắt:"Độc thân, chẳng qua là không có tình yêu, chẳng sao cả, người sau sẽ tốt hơn, sẽ ngoan ngoãn hơn người trước, nước phù sa không chảy ruộng ngoài, cô thấy chưa?”
Tôi mặt không đổi sắc, một ngụm uống hết sữa AD, đứng dậy rời đi: “Tôi chợt nhớ là gas trong nhà chưa tắt.”
Tôi vừa bước ra khỏi cửa thì có tiếng bước chân phía sau, có người ngăn tôi lại.
Khi tôi quay lại, tôi thấy Trần Mộc đang thở hổn hển: "Nha Nha, tại sao cô lại bỏ đi?"
Tôi cau mày: "Đừng gọi tôi như vậy."
Chỉ có Giang Thời Xí mới có thể gọi tôi như vậy.
Thấy tôi tức giận, Trần Mộ
có chút sững sờ: “Xin lỗi, tôi có chút nóng lòng, Đường Nha Nha, để tôi đưa cô về.”
Tôi rút cánh tay ra khỏi tay anh ta và từ chối: “Không cần, sẽ có người đón tôi"
Trần Mộ không bỏ cuộc: "Tôi biết, chú của cô là Giang Thời Xí phải không?
Nhưng anh ấy sẽ quay phim với Chu Thiên vào tối nay..."
Nghe thấy cái tên "Chu Thiên", tất cả sự giả vờ của tôi sụp đổ, trong lòng một nỗi buồn khó tả, quầng mắt lại đỏ hoe.
Trần Mộ có chút lúng túng, hốt hoảng lấy ra một tờ giấy, đưa tay muốn lau nước mắt cho tôi, nhưng lại kiềm chế rồi đưa tờ giấy cho tôi.
Kể từ đó, Trần Mộc thường xuyên đến gặp tôi.
Tôi cùng anh đi ăn kem, ăn lẩu, xem phim.
Nhưng tôi lặng thinh như người mất hồn.
Trần Mộ tìm đủ mọi cách để làm tôi vui.
Nhưng tôi biết, trái tim tôi không ở đây.
Anh ta đưa cho tôi tờ giấy nhưng tôi lại nhớ đến đôi bàn tay của Giang Thời Xí, gầy hơn và đẹp hơn anh ta, với những khớp xương rõ ràng, mảnh khảnh và trắng trẻo.
Anh mời tôi đi ăn tối, và tôi nhìn dòng chữ "Chúc mừng sinh nhật nhóc XXX" trước cửa khách sạn mà lòng như bị đốt cháy.
Giang Thời Xí biết rằng cha mẹ tôi bận rộn và chưa bao giờ tổ chức tiệc sinh nhật cho tôi, vì vậy anh ấy đã đặt tiệc sinh nhật cho tôi vào ngày tôi tròn mười tám tuổi.
Tấm băng rôn đỏ tươi "Chúc mừng sinh nhật Đường Nha Nha." ở lối vào khách sạn.
Tôi đứng ở phía trước, nhìn chằm chằm câu nói này một hồi lâu, vừa khúc khích cười vừa mừng rỡ, thật tốt khi gặp được Giang Thời Xí.
Bây giờ tôi có một vài hối tiếc.
Trần Mộ đỏ mặt khen tôi xinh đẹp.
Làm tôi nhớ đến Giang Thời Xí đã từng nhẹ nhàng xoa đầu tôi, dịu dàng nói: “Nha Nha của chúng ta sau này nhất định sẽ rất xinh đẹp.”
Bây giờ tôi đã lớn, tôi cũng được mọi chàng trai khen ngợi xinh đẹp, nhưng Giang Thời Xí không thích tôi thì có ích gì?
Yêu thầm luôn là nỗi ám ảnh của một người, nhưng tình yêu thầm này lại kéo dài năm năm.
Lần đầu tiên tôi biết yêu là vào năm mười sáu tuổi, hoặc có trước đó nữa như bị giấu đi mất.
Người ta thường nói kẻ đến sau sẽ thắng, nhưng với Đường Nha Nha tôi đây, không có gì là tuyệt đối.
Nhân vật phản diện trong lòng tôi bị lung lay, nói với tôi rằng tôi nên ở bên Trần Mộ.
Anh ấy thật tuyệt làm sao.
Tôi và Giang Thời Xí sẽ không bao giờ có thể.
Tôi nhìn anh bận rộn vì tôi mà lòng càng xốn xang.
Cái đêm Trần Mộ thổ lộ tình cảm với tôi, chúng tôi đang ăn sinh tố dâu.
Tôi nuốt ngụm nước đá cuối cùng một cách khó khăn, cũng cảm nhận được vị ngọt của mứt dâu.
Trần Mộ lo lắng và mong đợi nhìn tôi, tôi nhìn thấy trong mắt anh phản chiếu một cô bé ích kỷ và đáng khinh bỉ.
Vừa định mở miệng, nước mắt bất giác rơi xuống.
Trần Mộ vội vàng đứng dậy: "Thực xin lỗi, thực xin lỗi, em không đồng ý cũng không sao, cứ coi như anh không nói gì, em đừng buồn…"