Hứa Ngụy Phàm đến công ty, vẫn như thường ngày uống một cốc sữa nóng.
Hắn lật bản báo cáo Sở Đoàn vừa mới mang vào, bắt đầu làm việc nhưng không hiểu sao cổ họng lại dấy lên một cảm giác khó chịu.
Hắn chạy vào nhà vệ sinh, nôn hết những thứ vừa ăn lúc sáng.
Chống hai tay bên bồn rửa mặt, Hứa Ngụy Phàm nhíu mày nhìn bản thân trong gương, trong đầu đang nghĩ đến một khả năng nào đó.
Bàn tay cuộn chặt thành nắm đấm, đôi mắt tinh anh bỗng trở nên đờ đẫn.
Hứa Ngụy Phàm nhớ cha của hắn năm ấy cũng vì căn bệnh ung thư dạ dày hành hạ suốt thời gian dài, nên mới không qua khỏi.
Bất giác hắn trở nên sợ hãi, sợ bản thân cũng giống cha mình…
Mất một lúc bĩnh tĩnh trở lại, Hứa Ngụy Phàm mới quay về phòng, tinh thần làm việc đã vơi đi phân nửa.
Có lẽ hắn phải gác lại công việc một ngày, đến bệnh viện làm kiểm tra sức khỏe mới được.
Nghĩ vậy, Hứa Ngụy Phàm gọi điện thoại hỏi thăm bác sĩ Kim, người trước đây từng điều trị cho cha hắn.
Ông ấy và nhà họ Hứa đã quen biết từ lâu, cho nên càng dễ tin tưởng.
“Chiều nay cháu sẽ ghé bệnh viện, chú thấy thế nào?”
“Được.
Vậy chú sắp xếp cho cháu, nhớ đến đúng giờ nhé.”
…
Sau một ngày nghỉ ngơi ở nhà, Linh An quay trở lại trường học.
Vừa mới đến cổng trường, cô đã thấy Đan Nhiên, Trạch Thiên và Thư Kỳ đang chờ mình.
Bốn người kéo nhau vào trong canteen, chọn một góc thưa người để ngồi.
“Này, tối hôm trước, cậu không bị làm sao đấy chứ?”
Ba người nhìn chằm chằm vào Linh An, như đang soi xét một sinh vật lạ.
Dù rằng Hứa Ngụy Phàm gọi điện thoại xác nhận với Đan Nhiên là cô vẫn bình an vô sự, nhưng mà cô ấy vẫn không yên tâm lắm.
“Nhìn tớ có chỗ nào không ổn hả? Mọi người không cần lo lắng quá!” Linh An phì cười.
“Tên chó chết đó, bây giờ tớ tìm hắn, tẩn thêm cho một trận nữa.” Đan Nhiên tức giận nói.
Trạch Thiên ho lên một tiếng, nhắc nhẹ cô ấy:
“Gia đình Tô Minh Trí làm đơn xin chuyển trường rồi, hiện tại cậu ta còn nằm chết dí trong bệnh viện.
Đan Nhiên, em còn đánh nữa, người ta đi chầu Diêm Vương luôn đó.”
Linh An ngờ ngợ nhớ lại, tối hôm đó Hứa Ngụy Phàm như biến thành một con người khác vậy.
Bình thường hắn trầm tĩnh, nho nhã, nhưng khi ấy lại không màng đến thứ gì, mà lao vào đánh Tô Minh Trí túi bụi.
Linh An biết Hứa Ngụy Phàm làm như cô.
Càng nghĩ, cô càng yêu hắn chết mất!
“Thôi, tớ không muốn nhắc đến cái tên đó nữa.
Chuyển trường rồi thì tốt, sau này đỡ phải ngứa mắt.”
Gác lại những chuyện không vui sang một bên, tranh thủ còn chút thời gian, Linh An bộc bạch với mọi người về việc đính hôn với Hứa Ngụy Phàm.
“Cuối năm nay sẽ đính hôn sao? Hai người cưới luôn còn được nữa!” Thư Kỳ lên tiếng chọc ghẹo.
Gương mặt Linh An đỏ ửng vì thẹn, từ bạn bè đến người thân, sao ai cũng giục cô nhanh gả cho Hứa