Sau mấy ngày đi chơi vui vẻ, năm giờ chiều nay Linh An và Hứa Ngụy Phàm phải lên máy bay, trở về nước.
Buổi sáng hắn đưa cô ra ngoài xem phim, rồi đến trung tâm thương mại mua quà lưu niệm cho mọi người.
Sau khi ăn trưa dưới nhà hàng của khách sạn, hai người trở về phòng để thu xếp đồ đạc.
Thẩm Tuyết cũng bay về nước, trùng hợp lại cùng chuyến bay với Linh An và Hứa Ngụy Phàm.
Khỏi phải nói cô ta mừng rỡ đến mức nào, giống như ông trời đang trao cơ hội, để cô ta ở bên cạnh người đàn ông đó vậy.
“Em quyết định về nước sao? Thế cũng tốt, ở quê hương còn có người thân, sẽ không cảm thấy lẻ loi nữa.” Hứa Ngụy Phàm thấy Thẩm Tuyết bế con nhỏ, bèn giúp cô ta xách vali ra ngoài xe taxi.
Bốn người, ba lớn một nhỏ lên máy bay trở về nước.
Lúc còn ở sân bay, Thẩm Tuyết đã bí mật gọi một cuộc điện thoại, chủ động hủy bỏ hợp đồng thuê nhà được người quen giới thiệu vào mấy ngày trước.
Tám giờ sáng hôm sau, máy bay hạ cánh tại sân bay quốc tế M.
Hứa Ngụy Phàm nắm tay Linh An ra ngoài cổng chờ, nhìn xung quanh để tìm kiếm Đan Nhiên.
Cô ấy biết hai người quay về, nên đã tự mình lái xe đến đón.
“Anh nói gì cơ? Căn hộ kia không thể thuê được sao?”
Thẩm Tuyết một tay bế Neil, một tay nghe điện thoại.
Cô ta đứng gần Hứa Ngụy Phàm, cố tình nói thật lớn để tạo sự chú ý của hắn.
“Được, tôi biết rồi.
Dù sao cũng cảm ơn anh nhiều.”
Thẩm Tuyết tắt máy, thở dài ảo não.
Hứa Ngụy Phàm khẽ nhíu mày, bước đến hỏi:
“Có chuyện gì sao?”
Cô ta gật gật, gương mặt bày ra vẻ bất lực:
“Bên phía căn hộ em thuê xảy ra chút vấn đề.
Hiện tại… chưa thể chuyển vào đó sống được.”
“Vậy bây giờ em định thế nào? Anh thấy thuê khách sạn cũng rất ổn.
Nếu em ngại vấn đề tài chính, anh có thể hỗ trợ.” Hứa Ngụy Phàm gợi ý.
Thẩm Tuyết dĩ nhiên không muốn thuê phòng khách sạn.
Cô ta khẽ lắc đầu, nhìn xuống con trai của mình rồi nói:
“Tiền bạc không thành vấn đề, nhưng hiện tại không có bảo mẫu, mẹ từ dưới quê thì chưa lên kịp.
Mấy ngày tới em phải đi phỏng vấn xin việc, còn lo liệu rất nhiều thủ tục pháp lý, chỉ sợ Neil không có ai chăm sóc.”
“Nếu thằng bé bình thường như những đứa trẻ khác đã chẳng đến nỗi nào…”
Thẩm Tuyết sụt sịt muốn khóc, bất giác khiến Hứa Ngụy Phàm thấy khó xử.
Hắn ái ngại nhìn phụ nữ kia, hỏi tiếp:
“Vậy em định thế nào?”
“Ngụy Phàm, có thể cho hai mẹ con em đến nhà anh tá túc mấy ngày được không?” Cô ta không ngần ngại đưa ra lời thỉnh cầu.
Hứa Ngụy Phàm do dự nhìn đi chỗ khác, rồi lại nhìn sang Linh An.
Cô mím môi không nói lời nào, dù sao cũng là xin ở lại nhà hắn, người đàn ông kia muốn thế nào, thì hãy tự mình quyết định.
“Thôi vậy.
Em sẽ tự mình lo liệu.”
Thẩm Tuyết kéo vali định rời đi, Hứa Ngụy Phàm liền giữ cô ta lại.
Dù sao trước kia Thẩm Tuyết cũng từng giúp đỡ hắn, bây giờ thấy người ta gặp khó khăn, sao có thể trơ mắt ra nhìn?
“Ừ, tạm thời đến nhà anh đi! Anh sẽ giúp em tìm một căn hộ khác, đừng lo lắng quá.”
“Bảo bối, em thấy như vậy có