Chú Không Thể Nhẫn

Gặp mưa


trước sau

Di động vang lên đánh vỡ sự mê mang yên tĩnh của căn phòng, con mèo nằm trên đùi cô gái nhỏ hình như cũng bị bừng tỉnh, có chút bất mãn lắc lắc cái đuôi, xù lông đem cả người vùi sâu vào trong lòng cô gái nhỏ, toàn bộ thân mình đều cuộn thành quả cầu lông.

Diệp Dung giúp nó thuận lông, chưa kịp nghĩ nhiều, theo bản năng nhận điện thoại, sau đó rất nhanh liền nghe được đầu kia điện thoại truyền đến một giọng nam trầm thấp:

"Vừa rồi cùng ai gọi điện thoại?"

"Chú nhỏ?" Diệp Dung có chút ngoài ý muốn, ngay sau đó mới có chút hậu tri hậu giác ý thức được anh là nói lời ngầm, thấy hơi có lỗi, "Chú nhỏ người vừa rồi gọi điện thoại cho cháu? Thật xin lỗi, vừa rồi Mục Tiêu vừa đúng lúc cũng gọi điện thoại tới, cháu dường như không chú ý tới......"

Ngoài dự đoán, cô vừa nói xong, kia đầu chính là một trận trầm mặc thật lâu, chỉ có từng tiếng hít thở rất nhỏ như có như không truyền đến.

Diệp Dung yên lặng chờ đợi trong chốc lát, rốt cuộc mới cảm thấy có chút không thích hợp, hơi hơi do dự một chút, vẫn là không thể nhịn xuống, mang theo vài phần thăm dò mà nhỏ giọng hỏi anh một câu:

"Chú nhỏ, người...... có chuyện gì sao?"

Tiếng hít thở ở đầu kia điện thoại dường như trong nháy mắt đình trệ, sau đó thanh âm của người đàn ông rốt cuộc lại một lần vang lên:

"Muốn cùng nó đính hôn?"

Anh thanh âm thực bình tĩnh, nhưng Diệp Dung lại không biết vì cái gì đột nhiên cảm thấy có chút nguy hiểm, mau chóng lắc đầu, cuối cùng mới ý thức được anh không nhìn thấy động tác của mình, lại lên tiếng giải thích:

"Không thể nào, là tất cả mọi người đều hiểu lầm, Mục Tiêu cậu ấy đối với cháu cũng không phải......"

"Tôi đang hỏi cháu —— không phải hỏi nó đối với cháu." cô còn chưa nói xong, người đàn ông đối diện lại ngoài dự đoán mà có chút thô bạo đánh gãy lời cô, "Nó không muốn, cho nên cháu cũng không muốn; như vậy nếu nó đồng ý, cháu cũng đồng ý —— là như thế sao?"

"Cháu...." Diệp Dung nghẹn lời, trong lúc nhất thời cư nhiên không biết nên trả lời anh thế nào, cứng ngắc tại chỗ.

Cứ như vậy xấu hổ trầm mặc, người đàn ông đầu kia lại đột nhiên trầm thấp nở nụ cười: "Diệp Dung, cháu thật có bản lĩnh."

Lời còn chưa dứt, điện thoại đã bị cắt đứt.

Cô gái nhỏ có chút lo lắng nhìn màn hình di động hiện bốn chữ "Trò chuyện kết thúc", môi hơi mấp máy một chút, nhưng rốt cuộc vẫn không thể phát ra âm thanh.

Cô kỳ thật trước kia chưa từng nghĩ tới việc này —— cô biết thân thể của mình không tốt, không muốn cho người khác thêm phiền toái, đặc biệt là người nhà vẫn luôn yêu thương cô; cho nên cô đã sớm có thói quen là luôn ngoan ngoãn nghe theo sự sắp đặt của người nhà, chỉ hy vọng bọn họ có thể yên tâm một chút, bớt đi một phần lo lắng. Huống chi... lời mẹ cô nói lúc trước, vốn dĩ đều đúng. Cho nên nếu Mục Tiêu đồng ý, như vậy cô đại khái... chính là cũng sẽ đồng ý đi.

Cô không biết chú nhỏ vì cái gì bỗng nhiên tức giận như vậy, cô cũng không biết —— chính mình vì cái gì... bỗng nhiên cảm thấy có chút khổ sở.

......

Mục Nhạc gần đây tâm tình đều nhìn không thấu.

Từ sau khi về nước, mẹ anh liền bắt đầu lời lẽ tầm thường, dường như là mỗi ngày thúc giục anh đi xem mắt, quả thực hận không thể ép anh ra khỏi cửa ngày hôm nay, ngày mai là có thể đi lãnh chứng; anh vội nói còn bận đi làm lại giấy tờ để thoái thác, lão phu nhân liền bắt đầu đem ánh mắt chuyển hướng về phía cháu trai bảo bối, mỗi ngày muốn tác hợp Mục Tiêu cùng Diệp Dung; để cho anh bực bội chính là...... anh còn đang chờ điện thoại của Diệp Dung.

Ngày đó buổi tối lão phu nhân liên tiếp đưa ra hai vấn đề kia cho anh cùng Mục Tiêu, anh ngay lập tức liền tâm phiền ý loạn đến lợi hại, cô lại cố tình cam chịu đồng ý cùng Mục Tiêu đính hôn... Anh chỉ cảm thấy một cỗ khí huyết lập tức dâng trào, ma xui quỷ khiến mà bộc phát tính tình với cô.

Anh cơ hồ có thể tưởng tượng ra cô gái nhỏ rũ đầu nhìn di động, bộ dáng lo lắng lại ủy khuất.

Anh kỳ thật là hối hận, nhưng lại vẫn tức giận đến lợi hại —— mới lớn có bao nhiêu, liền như vậy gấp không chờ nổi nghĩ muốn đính hôn? Liền như vậy... dễ dàng đồng ý giao phó cả đời?

Người đàn ông lái xe đến trước đèn đỏ thì dừng lại, có chút bực bội mà kéo kéo cà vạt chính mình—— thời tiết dường như cũng cùng tâm tình của anh giống nhau có chút âm trầm bất định, sáng sớm trước khi ra cửa thì ánh mặt trời sáng lạn, ấm áp như mùa xuân, lúc này bỗng nhiên trời lại sầm xuống, bất quá chỉ trong chớp mắt, một trận mưa to tầm tã ập tới, một hạt lại một hạt nện xuống nền đá trên vỉa hè.

Nước mưa đem mặt kính đằng trước cọ rửa thành một mảnh mơ hồ, Mục Nhạc mở cần gạt nước mới có thể thoáng thấy được rõ ràng một chút, tâm tình lại bị trận mưa to bất thình lình này làm càng thêm bực bội; thật vất vả chờ tới đèn xanh, liền dẫm chân ga phóng về phía trước.

Vài phút sau, qua một cái giao lộ động tác của người đàn ông hơi hơi dừng một chút, cau mày, chậm rãi đi sát vào ven đường hạ cửa sổ kính xuống một đoạn ngắn, sau đó rốt cuộc thấy được thân ảnh quen thuộc hiện lên trong tầm mắt..

—— Ngoài cửa hàng kia, cô gái nhỏ cả người bị xối đến ướt đẫm, cắn môi mặt đầy buồn rầu nhìn bên ngoài mưa to tầm tã, sắc mặt có chút tái nhợt.

Nguyên lai không phải bản thân mình bị ảo giác —— thật sự là cô.

Mục Nhạc ngừng xe, nghiêng người tìm được chiếc ô dự phòng mình đặt trong xe, cũng không mặc vào áo khoác, thậm chí cũng không để ý đến chuyện phải đem ô bật ra trước, cứ như vậy một bên mở ô một bên đã đi tới trước cửa hàng kia.

Cô gái nhỏ dường như cảm giác được, chậm rãi ngẩng mặt lên, đáy mắt xẹt qua kinh ngạc rõ ràng: "Chú nhỏ?"

"Lên xe!" Mục Nhạc trầm mặt, duỗi tay kéo cô vào trong ô, thanh âm tuy có chút trầm thấp, động ngược lại nhanh nhẹn đem hết toàn bộ ô che về phía cô gái nhỏ, đem cô chặt chẽ che chắn dưới ô, thẳng đến khi mang cô nhét vào ghế lái phụ thật tốt, chính mình lúc này mới trở lại trong xe.

"Chú nhỏ." có lẽ còn nhớ kỹ lúc trước hai người tan rã trong không vui, cô gái
nhỏ rõ ràng có chút co quắp, "Làm bẩn xe...."

"Ngồi im!" Mục Nhạc tâm tình dường như cũng không xong, trầm giọng đánh gãy lời cô, một bên đưa cho cô một hộp khăn giấy, một bên tùy tiện phủi phủi nước mưa dính trên vai mình —— Diệp Dung lúc này mới chú ý tới, áo sơ mi của anh đã ướt một mảng lớn, có chút dính nhớp dán ở trên người anh, hiện ra thân hình rắn chắc của anh.

Cô gái nhỏ cảm thấy mặt mình tự dưng có chút nóng lên, trong lòng lại hơi áy náy, thấp đầu không dám nhìn lại, chỉ an tĩnh dùng khăn giấy lau mặt, lại bỗng nghe thấy thanh âm của người đàn ông một lần nữa vang lên mơ hồ mang theo tức giận:

"Đem quần áo cởi ra."

"A?" Diệp Dung giật mình, xuất phát từ bản năng của một cô gái mà co rúm lại một chút, có chút ngốc nâng đầu nhìn anh, ngay sau đó đã bị một chiếc áo khoác nam to rộng phủ lên đầu ——

"Đem áo khoác ướt cởi ra, trước mặc tạm của tôi. Chỗ của tôi gần đây, trước cháu hãy tới đó tắm rửa rồi thay một bộ quần áo khô."

Mục Nhạc nói xong, cũng không chờ cô trả lời, đã dẫm chân ga phóng đi.

Diệp Dung nhìn áo sơ mi của anh đã ướt hơn phân nửa, dường như muốn nói gì đó, hơi do dự trong chốc lát rốt cuộc vẫn không mở miệng, chỉ cắn nhẹ môi, nghe lời cởi áo khoác của mình ra, sau đó mặc áo của anh lên, yên lặng đem cả người rúc vào trong áo khoác khô ráo của anh.

Chung cư của Mục Nhạc cách đấy không xa, hai người đi không bao lâu thì đến nơi. Anh nghiêng đầu dùng ánh mắt ngăn lại động tác muốn xuống xe của cô gái nhỏ, chính mình cầm ô xuống xe, vòng qua phía bên kia mở cửa xe, lúc này tỏ ý bảo Diệp Dung xuống xe.

Vào cửa, chuyện đầu tiên chính là mang cô gái nhỏ đi tới phòng tắm.

"Lập tức tắm rửa." Mục Nhạc nói xong, mở tủ tìm một cái áo choàng tắm dài đưa cho cô "Cái này mới, tôi chưa mặc qua, cháu trước mặc tạm cái này."

—— mấy ngày nay thời tiết vẫn luôn thất thường, hôm nay nhiệt độ không khí không thấp, cô mặc cũng không nhiều, lúc này đã sớm ướt hết. Đối với thân thể của cô, bị ướt thành như vậy, anh quả thực có chút không dám tưởng tượng đến hậu quả.

Diệp Dung hiển nhiên là biết tình trạng của chính mình, cũng không cậy mạnh, ngoan ngoãn gật đầu, ôm áo tắm vào phòng tắm.

Tiếng nước ào ào rất nhanh liền vang lên.

Mục Nhạc dường như hơi nhẹ nhàng thở ra, mở điều hòa lên, sau đó cũng không rảnh đi thay quần áo, lập tức vào phòng bếp.

......

Thời điểm tiếng nước trong phòng tắm dừng lại, Mục Nhạc dựa vào cửa phòng bếp, hơi rũ đầu, ánh đèn đem nửa khuôn mặt anh chiếu thành một tầng nhợt nhạt, nhìn không rõ thần sắc. Đợi trong chốc lát, rốt cuộc mới nghe được tiếng cửa phòng tắm mở ra, ngay sau đó chính là một loạt tiếng bước chân cực nhẹ.

Anh ngẩng đầu nhìn lại, trong nháy mắt nhất thời cứng đờ ——

Áo tắm của anh quá mức to, cô gái nhỏ mặc ở trên người rộng đến lợi hại, cô chỉ có thể dùng tay khẩn trương nắm chặt vạt áo trước ngực để nó không bị mở ra, dường như thân hình cô lại càng thêm nhỏ xinh; vạt áo tắm cơ hồ chỉ che đậy được hơn phân nửa cẳng chân của cô, còn lại lộ ra một đôi chân nhỏ nhắn trắng nõn. Đại khái vì được gột sạch bằng nước ấm, khuôn mặt tái nhợt cũng bị nhiệt khí tản ra làm cho thêm sắc phấn hồng, những giọt nước dọc theo cần cổ cô trượt xuống, xẹt qua xương quai xanh, sau đó biến mất bên dưới lớp áo tắm....

Anh bỗng nhiên cảm thấy có chút khát nước.

"Chú nhỏ?" Cô dường như có chút ngượng ngùng, trên mặt lại tăng thêm vài phần đỏ ứng, một tay giữ vạt áo, một tay hơi lo lắng mà nắm chặt đai áo, nhẹ nhàng gọi anh một tiếng —— thanh âm mềm mại ngọt ngào, mang theo vài phần khẩn trương cùng thẹn thùng.

Anh đột nhiên càng cảm thấy khát, gần như có chút chật vật dời đi tầm mắt, thấp thấp ho khan một tiếng, sau đó bước nhanh trở lại phòng bếp, nháy mắt đã bưng một cốc sứ đưa tới trước mặt cô.

"Đem trà gừng uống hết."

"Cảm ơn chú nhỏ." Diệp Dung lên tiếng, duỗi tay nhận cái cốc —— cô buông tay ra cầm cốc, vạt áo thoát khỏi sự khống chế ngay lập tức hoàn toàn trùng xuống.

Mục Nhạc đột nhiên quay đầu đi, cầm lấy chìa khóa xe đi nhanh ra ngoài: "Cháu ngồi một lát, tôi đi mua cho cháu quần áo để thay."

Nhà cô cùng ký túc xá đều cách nơi này có chút xa, so với đi cả quãng đường dài như vậy để lấy quần áo cho cô, còn không bằng mua luôn gần đây cho tiện.

"Chú nhỏ!" Có tiếng bước chân dồn dập cơ hồ cùng tiếng bước chân của anh đồng thời vang lên, anh theo bản năng mà thả chậm bước chân, quay đầu lại, thì thấy cô gái nhỏ mang theo đôi dép lê có chút quá cỡ thất tha thất thểu chạy tới, lập tức duỗi tay bắt được cánh tay anh, "Mưa lớn như vậy, dù có che ô cũng sẽ bị ướt. Chú cũng đi tắm nước nóng trước đi, đợi mưa tạnh rồi nói sau —— quần áo trên người cũng đều ướt hết."

Anh cúi đầu, cô gái nhỏ có chút trắng bệch, trên mặt hiện rõ ràng khẩn trương cùng lo lắng.

Tầm mắt không tự chủ được mà xuống chút nữa —— vạt áo của cô gái nhỏ có chút xộc xệch hỗn độn, còn có xương quai xanh tinh xảo cùng... ngực " cảnh xuân mơ hồ như ẩn như hiện phía sau áo tắm.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện