Chú Không Thể Nhẫn

Hôn


trước sau

Editor: Cẩm Hi

Thời điểm Diệp Dung giúp Từ Ký giải xong đề đã là chạng vạng tối. Ánh chiều tà hoàng hôn chiếu rọi xuống, ánh lên người Mục Nhạc tạo ra một cái bóng thật dài. Anh cầm chén trà ngồi ở trong viện, cho dù là ngồi, dáng người lại vẫn như cũ xuất chúng đến lạ thường. Bên cạnh thân ảnh cao lớn, là một cậu bé nho nhỏ.

Từ xa nhìn lại, hai thân ảnh một lớn một nhỏ cư nhiên lại ấm áp lạ thường.

Diệp Dung mới đầu còn có chút ngoài ý muốn, nhưng rất nhanh liền nhớ lại khi còn nhỏ anh cũng cũng từng quan tâm chính mình cẩn thận tỉ mỉ như vậy -- anh hiển nhiên là cũng không phải không quan tâm tới trẻ con, càng không phải không hiểu cách ở chung với trẻ con. Chỉ là sau khi xa cách lâu ngày, sau khi trở về tính tình của anh so với ngày trước lãnh đạm hơn rất nhiều, làm cô trong lúc nhất thời đã quên mất điều này.

Diệp Dung nhịn không được cong cong mặt mày, ngay sau đó trong lòng lại nhịn không được ùng ục ùng ục mà phiếm toan phao phao -- anh trước kia, rõ ràng là chỉ đối tốt với duy nhất chính mình, so với với đứa cháu trai Mục Tiêu còn tốt hơn.

Cô gái nhỏ hơi hơi rũ mi mắt, rồi rất nhanh liền xem nhẹ chút ghen tuông nho nhỏ trong lòng kia, bước chânnhanh hơn. Hai người bên kia dường như cảm giác được, đồng thời quay đầu lại -- ánh mắt cậu nhóclập tức mắt sáng lên, nhanh chóng chạy nhào tới.

"Chị Dung Dung!" Cậu bé chui vào trong lòng cô gái nhỏ, có chút lưu luyến không rời, nhẹ nhàng ôm lấy eo cô cọ cọ.

Diệp Dung cười sờ sờ đỉnh đầu cậu bé, hơi giương mắt lên -- đối diện với người đàn ông đang yên lặng nhìn chính mình, ánh hoàng hôn màu cam ấm áp phản chiếu lên gương mặt anh, nhiễm ra một loại ôn nhu ấm áp đến không thể tưởng tượng được.

"A Dung." Mục Nhạc nhìn cô, ngữ khígiống như cũng đều ôn nhu theo, "Về nhà thôi."

"Được." Cô gái nhỏ gật đầu, sau đó nhìn thấy cậu bé tràn đầy lưu luyến, ánh mắt không rời đứng ở bên cạnh người đàn ông, phất tay từ biệt với anh.

"Chị Dung Dung hẹn gặp lại, chú Mục..." Cậu bé ngoan ngoãn phất tay. Xem ra lúc trước hai người này xác thật là ở chung cũng không tồi, lúc này rõ ràng cậu bé còn nhớ rõ phải chủ động chào hỏi với Mục Nhạc. Chỉ là vừa gọi một tiếng chú, cậu bé giống như đột nhiên ý thức được cái gì, ngay sau đó ngẩng đầu lên, vội vàng sửa lại miệng, vội vàng nói, "Anh Mục, hẹn gặp lại!"

Diệp Dung ngẩn ra, trong nháy mắt mở to hai mắt -- anh Mục? Đây là... đang nói chú nhỏ?

Đôi đen lúng liếng của cô gái nhỏ trừng lớn, thoạt nhìn càng thêm giống một con mèo nhỏ bị kinh ngạc. Cô cứ như vậy mơ mơ hồ hồ sững sờ tại chỗ, nhìn Mục Nhạc thần sắc vẫn như thường gật gật đầu, đang cùng đứa nhỏ tạm biệt, một lúc lâu sau vẫn chưa thể phục hồi lại tinh thần.

Mục Nhạc cúi đầu, nhìn vẻ mặt có chút ngu ngơ khó có được của cô gái nhỏ, đáy mắt không nhịn được mà nhẹ nhàng sung sướng, duỗi tay xoa xoa đỉnh đầu cô, bất động thanh sắc đem cánh tay khoác lên vai cô, nửa ôm lấy cô hướng cửa đi tới:

"Chúng ta về nhà."

Diệp Dung có chút ngơ ngác một đường đi theo anh, mãi cho đến khi vào trong xe, ngồi ổn định ở ghế lái phụ xong, lúc này mới hoàn toàn lấy lại tinh thần, đem Mục Nhạctừ trên xuống dưới đánh giá một lần -- gương mặt tuấn lãng, xác thật là nhìn anh không hề già chút nào. Nhưng dù sao thì năm nay anh cũng đã hai mươi tám tuổi rồi, như thế nào lại có thể làm cho một đứa trẻ tám tuổi gọi là anh? Mà anh lại còn thản nhiên mà tiếp nhận cái xưng hô này? Cô vẫn còn gọi anh là chú đấy!

Cô gái nhỏ vẫn còn đang có chút thất thần, thì bỗng nhiên thấy trước mặtchính mình có một cái bóng lớn che khuất. Diệp Dung nhanh chóng giương mắt lên, ngay sau đó lọt vào trong tầm mắt chính là gương mặt tuấn lãng gần trong gang tấc của anh.

Mục Nhạc thấy cô rốt cuộc cũng cùng chính mình đối diện, ánh mắt hơi hơi trầm xuống, thấp giọng hỏi cô: "Nhìn cái gì?"

"Không, không có gì." Anh dựa vào quá gần, che trời lấp đất đều là hơi thở của anh, khiến cho cô gái nhỏ theo bản năng phải đỏ mặt, "Hai người nói chuyện gì vậy? Cậu bé như thế nào... lại gọi chú là anh?"

"Ý của cháu là -- tôi rất già, không nên gọi là anh?" Mục Nhạc tựa hồ lại thoáng dựa sát thêm một chút. Thanh âm của anh rõ ràng bình tĩnh, thậm chí còn mang theo vài phần ôn nhu, nhưng Diệp Dung nghe vào, lại run rẩy kì lạ, dường như có chút không thở nổi.

Cô gái nhỏ vội vàng lắc đầu: "Không già, một chút cũng không già! Đúng, chính là anh!"

Tất cả các loài động vật nhỏ, đối với nguy hiểm giống như đều có một loại bản năng trực giác -- "con mèo nhỏ" dường như không chút nghĩ ngợi mà mãnh liệt lắc đầu, gương mặt nhỏ xinh đã sớm đỏ bừng, lưng gắt gao dán vào lưng ghế dựa, hai mắt mở tocó chút khẩn trương mà nhìn chằm chằm vào ánh mắt nặng nề của người đàn ông trước mặt.

Mục Nhạc đột nhiên cười một chút.

Anh từ lúc về nước đến nay không hay cười, nhưng mỗi khi cười lên, lại đẹp đến cơ hồ làm người khác phải thất thần.

Nhưng lần này, anh cười rộ lên lại giống như có cái gì đó không giống lắm -- hoặc là nói, kể cả lúc chạng vạnghôm nay, anh giống như cả người đều cùng lúc trước có cái gì đó không giống nhau.

Nhưng hiện tại Diệp Dung đã không còn có tâm tư để tự hỏi cái này -- cô dường như bị nụ cười kia của Mục Nhạc lấy đi lực chú ý, sau đó ngơ ngác mà nhìn miệng anh khép mở, nghe anh nhàn nhạt nói: "Cháu trước kia, cũng gọi tôi là anh."

Khi nói chuyện, hơi thở ấm áp của anh ập đến -- cô gái nhỏ vốn đã đỏ bừng mặt, lúc này trong nháy mắt dường như muốn đem chính mình luộc chín, đến nói chuyện cũng đã có chút không xong:

"Trước kia, trước kia cháu còn nhỏ..."

Mục Nhạc nhìn cô một cái thật sâu, hình như còn muốn nói gì đó, mở miệng xong lại bỗng hơi hơi dừng một chút, rồi lại mở miệng nhưng chỉ là không tỏ ý kiến, cười cười: "Như vậy đại khái... trẻ con đều thích gọi tôi là anh đi."

Người nọ gọi anh là anh, anh cũng cứ mặt không đỏ khí không suyễn mà đồng ý? Diệp Dung có chút chửi thầm rồi nhanh chóng trừng mắt liếc anh một cái, lại thấy anh đột nhiên nghiêng người nhích lại gần -- khoảng cách này thật sự là quá gần, gần đến mức hơi thở của anh cùng hơi thở của cô có thể giao triền với nhau, nghe thấy làm người ta mặt đỏ tim đập.

Lưng của cô gái nhỏ trong nháy mắt cứng đờ, đến động cũng không dám động.

Mục Nhạc dựa sát lại càng gần.

Hơi thở nam tính thuộc về phái nam gắt gao bao lấy cô -- từ trước tới nay khi gần gũi với Mục Tiêu, hay thậm chí là Từ Ký thì hơi thở cũng đều không giống nhau, mang theo một loại xâm lược của đàn ông trưởng thành, làm cô dường như có chút không có cách nào tự hỏi.

Anh đưa tay lại đây, dường như vây lấy cô ở trong ngực.

Sau đó thấp giọng mở miệng --

"Cài kỹ đai an toàn."

Anh vừa nói, một bên đã
cài xong đai an toàn, sau đó chậm rãi lui người trở về, ngồi trở lại ghế điều khiển.

Đây là... vì giúp mình cài đai an toàn? Người đàn ông mang theo cảm giác áp bách cùng hơi thở đầy tính xâm lược thối lui, Diệp Dung theo bản năng nhẹ nhàng thở ra, rồi lại không biết vì cái gì mà giống như có một loại mất mát kỳ lạ -- cô gái nhỏ có chút ngốc ngốc mà ngẩn người gật gật đầu "Ồ" một tiếng, sau đó chậm rãi gục đầu xuống, ngay sau đó, lại đột nhiên ngẩng đầu lên.

- - Mục Nhạc không biết khi nào, cư nhiên đã lại một lần nữa cúi người nhích lại gần.

Lại là cái loại cảm giác áp bách, mang theo hơi thở đầy tính xâm lược, lại ngoài ý muốn làm cô cảm thấy trái tim mình lập tức yên ổn lại.

"Chiều nay cháu đi giảng đề giúp Từ Ký, Tần Xa đã nói rất nhiều chuyện về cháu mấy năm nay ở Viện phúc lợi." Tần Xa, chính là tên của cậu bé kia. Mục Nhạc hơi hơi cúi đầu, yên lặng nhìn cô, nhìn ánh mắt của cô có chút khẩn trương, giơ tay ra nhẹ nhàng xoa xoa tóc cô, sau đó dường như là gằn từng chữ một nói cho cô, "A Dung -- cháu thật có khả năng."

Tuy rằngDiệp Dung có gia cảnh hậu đãi*, nhưng bản thân chính mình bất quá vẫn còn đang ở tuổi đi học, đối với việc trợ giúp hay cung cấp kinh tế cho Viện phúc lợi kỳ thật là cực kỳ hữu hạn. Nhưng mấy năm nay, cô hầu như mỗi tháng đều tới, cùng những bọn nhỏ ở đây chơi đùa, dạy phụ đạo cho bọn chúng, mang bọn chúng đi viện bảo tàng, vườn cây, phòng tranh... Tiền đi lại phương tiệncông cộng, viện bảo tàng hay phòng tranh là nơi đã sớm không còn miễn phí vé vào cửa, tuy chỉ thu mấy đồng tiền cho một vé vào cửa, nhưng lực của cô có hạn, không thể giúp quá nhiều về kinh tế, lại thật sự là đã đem hết khả năng của mình làm được cực hạn...

(*) Đối xử tử tế, tốt đẹp.

Diệp Dung căn bản là không nghĩ tới anh sẽ nói về chuyện này, thật vất vảtrên mặt mới vừa giảm được một chút nhiệt độ, nay nháy mắt lại nóng lên, đôi mắt đen lúng liếng mở lớn, yên lặng nhìn anh:

"Cháu muốn, mang bọn họ đi nhìn một chút... thế giới bên ngoài."

Có lẽ tạm thời cô không thể giúp bọn họ quá nhiều về kinh tế, nhưng là cô muốn dùng hết khả năng để mang bọn họ đi nhìn thế giớibên ngoài, nhìn xem bên ngoài rộng lớn bao nhiêu.

Thời điểm cô nói lời này, trong ánh mắt dường như mang theo một loại ánh sáng rực rỡ khiếp người, xinh đẹp đến làm người khác không dám nhìn gần -- Mục Nhạc cơ hồ nhìn đến thất thần, dường như khó có thể khắc chế được mà hơi hơi phủ người xuống, cúi đầu.

Sau đó Diệp Dung liền cảm giác được trên tránchính mình có cái gì đó mềm mại lại ấm áp đột nhiên nhẹ nhàng phất qua.

Ngứa, rồi lại ôn nhu lạ thường.

- - Anh hôn cô.

Diệp Dung trong nháy mắt cứng đờcả người, đáy lòng lại không biết vì cái gì bỗng nhiên sinh ra một loại ảo giác"Rốt cuộc cũng tới" -- nhưng rồi lại không rõ, loại "Rốt cuộc" này đến tột cùng là từ đâu mà đến.

"A Dung, cháu thật tốt." Anh lại một lần khẳng định cô -- kỳ thật ngữ khí của anh vẫn như cũ không có gì phập phồng, nhưng kỳ lạ lại lộ ra một loại làm người khác không tự giác được mà muốn trịnh trọng tin phục.

Cô gái nhỏ có chút ngây ngốc nâng mắt lên, nhấp môi nở nụ cười -- có chút ngượng ngùng, lại không có kinh hoảng cùng bất an, lại càng không có cự tuyệt.

"Chúng ta về nhà." Mục Nhạc sờ sờ đầu cô, nhìn cô gái nhỏ đỏ bừng mặt, rốt cục mới vừa lòng lui về chỗ ngồi của mình, khởi động động cơ.

- - Vốn là anh muốn từ từ tới, nhưng hôm nay tới Viện phúc lợimột chuyến, lại bỗng nhiên ý thức được nguy cơ... Nóng vội nên ăn không hết đậu hủ nóng, nhưng nếu quá chậm, nấu chín vịt có lẽ là không thể rồi. Huống chi... hiện tại cô gái nhỏ ngày càng xinh đẹp, lại càng ngày hấp dẫn người hơn, nếu không nhanh một chút đem cô đặt bên người, nói không chừng sẽ lại có người khác tới nhúng tay.

......

Thời điểm trở lại ký túc xá đã là sau giờ cơm tối. Diệp Dung đẩy cửa vào phòng, ba ngườitrong ký túc xá đang cùng nhau ngồi ở trên giườngTừ Gia, ôm notebook xem phim điện ảnh. Thấy cô tiến vào, ba người đồng thời quay đầu lại, sau đó liền thấy Diệp Dung thần sắc hơi có chút ngây ngốc, hình như căn bản là không hề nhìn thấy bọn cô, cứ như vậy mà đi qua, mơ mơ màng màng đi đến trước bàn chính mìnhkéo ghế dựa ngồi xuống, sau đó không hề tiếng mà ngồi đó phát ngốc.

"Dung Dung! Dung Dung không khỏe." Trần Hiểu Nhu là người đầu tiên thiếu kiên nhẫn, lập tức xuống giường dẫm lên dép lê cọ cọ cọ, chạy đến trước mặt cô vội vội vàng vàng khoa tay múa chân, "cậu có biết hay không, Mục Tiêu cùng Thi Ngọc kết giao! Dung Dung! Dung Dung?"

"A?" Chậm chạp không có phản ứng, rốt cuộc dưới một trận tiếng động lớn của Trần Hiểu Nhu, Diệp Dung cũng hồi thần lại được một chút, có chút ngơ ngác mà ngẩng đầu lên, mê mang nhìn cô bạn.

"Tớ nói là, Mục Tiêu cùng Thi Ngọc thật sự kết giao!" Trần Hiểu Nhu dường như bị bộ dáng mờ mịt của cô làm cho tức giận đến hộc máu, kết quả ngay sau đó liền thật sự muốn hộc máu -- có chút ngây ngốc nghiêng nghiêng đầu nhìn cô bạn cùng phòng của mình, ngay sau đó rất nhanh liền dùng một loại ngữ khíđương nhiên gật gật đầu: "Ừ, tớ biết, Mục Tiêu đã nói với tớ rồi."

Mục Tiêu thổ lộ thành công xong, ngay trong ngày hôm đó liền chia sẻ với cô tin vui này. Nhưng hiện tại cô căn bản là không có tâm tư để nghĩ tới cái này -- hiện tại trong đầu cô sớm đã lộn xộn thành một đoàn, trong đầu cũng chỉ có một sự kiện.

- - Anh hôn cô.

Chú nhỏ -- Mục Nhạc, hôn cô.

Tuy rằng chỉ là trán, nhưng là... cô cũng đã không còn là cô hồi nhỏ. Huống chi... cho dù là lúc ấy, anh cũng chưa từng hôn cô.

Vậy mà hiện tại, cô mười chín tuổi, anh lại hôn cô.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện