Chú Không Thể Nhẫn

Bố vợ


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Cẩm Hi

Thời điểm cuối kỳ trước cô với Mục Tiêu vẫn còn là thanh mai trúc mã không có gì giấu nhau, chỉ mới qua một kỳ nghỉ đông, giữa bọn họ bỗng nhiên biến thành như vậy, bây giờ đến nói chuyện cũng giống như rơi vào cục diện có chút xấu hổ.

Diệp Dung không dấu vết nhẹ nhàng cắn cắn môi, ngẩng đầu lên cho cậu một nụ cười ôn hòa —— cho dù có cự tuyệt lời thổ lộ của cậu, thì cậu vẫn là người nhà của cô.

Mục Tiêu nhìn thấy tầm mắt mang theo ý cười của cô, thấy cô cũng không có nửa điểm trốn tránh hay tức giận gì, lúc này mới thả lỏng xuống, cũng nhếch môi giống như mọi khi tặng cho cô một nụ cười sang sảng, sau đó cậu bước vài bước tới, ngồi xuống bên cạnh cô.

Vài phút sau thì chuông vào học reo lên, thầy giáo theo tiếng chuông đúng giờ bước vào phòng học.

Thầy giáo dạy môn này là thầy giáo của khoa tiếng Trung, giảng bài vừa hài hước lại vừa lôi cuốn. Diệp Dung một bên chuyên tâm nghe một bên thì nghiêm túc đặt bút ghi chép, lại bỗng nhiên cảm thấy giống như có một đạo tầm mắt trước sau yên lặng dừng ở chính mình trên người.

Tiểu cô nương hình như có sở giác mà hơi hơi nghiêng đầu, lập tức liền đối thượng thiếu niên chuyên chú ánh mắt —— hắn yên lặng, xuất thần mà nhìn nàng, cơ hồ mặt đôi mắt đều không nháy mắt một chút, giống như sợ nháy mắt liền không còn có cơ hội xem nàng.

Hai người tầm mắt liền như vậy đột nhiên chạm vào nhau, Mục Tiêu như là lập tức bỗng nhiên bừng tỉnh, che dấu tính mà gãi chính mình đầu cười một chút, có chút chật vật mà dời đi tầm mắt.

Diệp Dung nhợt nhạt mà cười một chút, chỉ coi như cái gì cũng không biết, thần sắc tự nhiên mà quay đầu đi, tiếp tục nghiêm túc đặt bút ghi nhớ.

Mục Tiêu cúi đầu, lẳng lặng nhìn chằm chằm vào bút của mình, rồi thật cẩn thận mà dùng dư quang đi nhìn cô gái nhỏ đang nắm bút không ngừng ghi chép ở bên cạnh, dường như có chút tham lam muốn đến gần cô gái nhỏ bên cạnh, muốn tìm kiếm cảm giác an tĩnh cùng với hơi thở ôn nhu nơi cô, thật không thể bỏ được dù chỉ nửa giây.

Cậu không dám tưởng tượng đến tương lai... Những ngày tháng tới không có Diệp Dung thì đến tột cùng sẽ thành bộ dáng gì, nhưng mà hiện tại cũng đã không thể tưởng tượng được rồi. Nhiều năm như vậy, từ đầu đến cuối đều là Diệp Dung ở bên chiếu cố mình, dung túng mình, mọi chuyện đều vì mình mà suy xét. Cậu thích cô, cậu ỷ lại cô, cậu hy vọng cô vui vẻ —— cho nên cậu sẽ không từ bỏ, sẽ không bức cô, sẽ không... khiến cô khổ sở với khó xử nữa.

Cho nên... Có lẽ, chính là còn sót lại, không nhiều lắm cơ hội có thể cùng cô dựa vào gần như vậy?

Dù chỉ là nửa giây cậu cũng không muốn lãng phí.

Cậu có thể làm người nhà của cô, làm thanh mai trúc mã đơn thuần của cô, làm... em trai của cô —— chỉ cần cô hạnh phúc, cậu cũng có thể tập quen dần với việc hàng ngày không có cô.

Chỉ cần cô vui vẻ, tất cả đều có thể —— cậu nhất định làm được.

......

Đến buổi tối, Mục Nhạc như thường lệ tới đón Diệp Dung cùng nhau về nhà ăn cơm. Sau khi ăn xong hai người nắm tay đi tản bộ ở khu vực gần tiểu khu. Ngẫu nhiên cũng sẽ có một vài cặp vợ chồng hay một nhà ba người dắt nhau đi tản bộ dạo phố, đèn đường đem bóng của những người đi đường kéo ra thật dài, ánh sáng rực rỡ làm mọi người với sự vật xung quanh giống như đều được phủ lên một tầng sáng ôn nhu.

Diệp Dung bị Mục Nhạc nắm tay, cùng anh sóng vai đi ở con đường bên ngoài tiểu khu. Cô lớn lên không cao, bước chân cũng nhỏ, tốc độ đi đường hơi chậm một chút. Dáng người Mục Nhạc vốn cao chân lại dài, nhưng lại vì săn sóc mà thả chậm tốc độ theo cô, kiên nhẫn chậm rãi bước đi bên cạnh cô.

Đối diện có một đôi vợ chồng tóc đã hoa râm đang đi tới, có lẽ cũng là sau giờ cơm tối ra đây tản bộ. Hai người tuổi đã không còn trẻ, nhưng thân thể thoạt nhìn lại vẫn còn tương đối tráng kiện, một bên bước đi vững vàng về phía trước, một bên hình như còn đang lải nhải nói về việc nhà.

Diệp Dung nhịn không được liếc mắt nhìn bọn họ nhiều hơn một cái, Mục Nhạc rất nhanh liền phát hiện được, buộc chặt tay hai người lại với nhau, đem tay cô cầm thật chặt.

Lực chú ý của cô gái nhỏ rất nhanh đã bị động tác của anh gọi trở về, ngẩng đầu lên có chút khó hiểu mà nhìn anh.

"Hâm mộ?" Mục Nhạc nhéo nhéo tay cô.

Cô gái nhỏ sắc mặt hơi hơi đỏ hồng, sau khi chần chờ một lát, rồi thành thành thật thật mà gật đầu —— cô xác thật có chút hâm mộ. Cô cũng hy vọng mình có thể khỏe mạnh mà sống đến già, có một người có thể ở bên cạnh mình đến già, sau đó đến một thời điểm như vậy còn có thể cùng nhau sóng vai, thân thể khỏe mạnh rồi cùng nhau tản bước, bình bình đạm đạm nói về việc nhà.

"A Dung." Mục Nhạc bỗng nhiên thấp giọng gọi cô một tiếng, sau đó rất nhanh liền đối diện với đôi mắt có chút thất thần của cô, hạ giọng nói, "Chúng ta về sau cũng sẽ như thế này. Tôi vẫn sẽ ở bên cạnh em, chúng ta đều sẽ khỏe mạnh."

Có lẽ là do ánh mắt cùng ngữ khí của anh thật sự quá mức ôn nhu, có lẽ là do ánh đèn đường thật sự quá mức nhu hòa... Lẽ ra là cô không thể xác định được, nên thấp thỏm bàng hoàng mới phải, nhưng vào giờ khắc này lại cảm thấy tâm an một cách kỳ lạ, cứ như vậy liền muốn tin tưởng lời anh nói, tin tưởng anh.

"Em... sẽ khỏe mạnh, sẽ sống đến già." Diệp Dung nắm chặt lấy tay anh, nghiêm túc bảo đảm, "Cũng sẽ luôn ở bên cạnh... anh Tiểu Nhạc."

Trừ phi... anh không cần em nữa.

Một câu cuối cùng kia, ở dưới đáy lòng cô gái nhỏ nhẹ giọng nói cho chính mình.

Biết rõ cô còn có chưa nói xong, nhưng khi nghe cô nghiêm túc hứa hẹn như vậy, sẽ luôn khỏe mạnh để ở bên cạnh mình, ánh mắt của người đàn ông nháy mắt liền giãn ra hoàn toàn, lại nâng tay lên nắm lấy tay kia của cô, rồi thoáng buông lỏng ra vài phần, sau đó cứ như vậy ở trước mặt cô tách năm ngón tay của cô ra, từng chút một đan mười ngón tay vào nhau, cuối cùng gắt gao nắm chặt.

Cô gái nhỏ cũng cầm lại tay anh, vui vẻ mà an tĩnh nở nụ cười.

Đi thêm một lát sau đó trở lại chung cư, Diệp Dung một bên cầm lấy cốc uống nước, một bên giương mắt nhìn thời gian.

Mục Nhạc từ sau lưng ôm lấy cô, đem cô gái nhỏ cuốn vào trong ngực mình, theo ánh mắt của cô nhìn về phía đồng hồ treo trên trường, vẻ mặt hơi có chút bất mãn: "Muốn về trường học?"

Diệp Dung gật gật đầu: "Đã sắp 9 giờ rồi."

"Sáng mai em không có tiết." Mục Nhạc đã sớm hỏi rõ thời khoá biểu của cô, cho nên về thời gian biểu quả thực còn nắm rõ hơn so với chính cô, lúc này lại càng ôm chặt cô không chịu buông tay, thấp giọng nói, "Sáng mai tôi đưa em về trường học."

Diệp Dung đã bắt đầu chậm rãi quen dần với việc ôm ấp thân mật với anh, nhưng sau khi anh nói xong câu này, thân thể vốn đang thả lòng lập tức liền có chút cứng đờ lại, gương mặt không tự chủ được mà nổi lên hai mảng hồng nhạt, hạ thấp đầu xuống dường như không dám đi nhìn anh, chỉ phe phẩy đầu chậm chạp nhỏ giọng nói: "Phải về trường học.""

Bộ dáng đỏ mặt thẹn thùng của cô thật sự là xinh đẹp cực kỳ, Mục Nhạc cũng không có nhịn xuống mà thò mặt lại gần hôn lên mắt cô, liền thấy hàng lông mi thật dài của cô có chút khẩn trương đang không ngừng run rẩy, rốt cục là
nhịn không được bèn bật cười: "Chỉ một đêm thôi, ở lại bên tôi nhiều thêm một chút."

Mục Nhạc trịnh trọng bảo đảm: "Đừng sợ, tôi cái gì cũng không làm."

Anh vừa nói xong, sắc mặt cô gái nhỏ lại càng hồng, vẻ mặt giống như thật sự bắt đầu có chút chần chờ rồi.

Thấy cô có chút dao động, đôi mắt của người đàn ông đột nhiên sáng ngời, cảm thấy giống như có thể nhìn thấy hy vọng ngay lập tức, đang muốn nỗ lực cố gắng hơn nữa để đem người lưu lại, thì đột nhiên nghe thấy tiếng chuông di động của cô gái nhỏ vang lên.

Mục Nhạc dừng lại động tác, chỉ an phận ôm lấy cô, để cô có thể nghe điện thoại.

"Alo?" Diệp Dung ấn nghe máy, rất nhanh liền nghe được thanh âm của ba ba từ kia đầu truyền đến, liền ngoan ngoãn kêu một tiếng, "Ba ba."

Người đàn ông ôm cô từ phía sau không tự giác mà buộc chặt cánh tay hơn một chút.

Đầu bên kia Diệp Thần ôn hòa đáp lại một câu, rồi sau đó lại nổi lên quan tâm mà lải nhải hỏi con gái về học kỳ mới: "Dung Dung, có quên mang theo gì không? Ngày đầu tiên khai giảng có mệt không? Mỗi ngày vận động thích hợp một chút sẽ không mệt. Hiện tại đang ở ký túc xá sao? Thời gian cũng không còn sớm nữa, nên nghỉ ngơi sớm một chút."

"Không có quên gì cả, đồ đạc đều mang theo đầy đủ rồi ạ. Gia Gia bọn họ đều rất thích hoa quả với đồ ăn vặt mà ba ba mang tới, nói muốn cảm ơn ba. Hôm nay cũng không có nhiều tiết lắm, không vất vả. Con ăn cơm xong sau đó đi ra ngoài tản bộ một chút. Con hiện tại..." Cô gái nhỏ nửa điểm cũng không chê ba ba lải nhải nhiều, rất ngoan ngoãn mà trả lời từng vấn đề một, đến lúc nói xong lời cuối cùng, lại nhịn không được chần chờ một chút. Cô vẫn luôn ngoan ngoãn, rốt cuộc vẫn không thể nói dối, chỉ thành thành thật thật mà trả lời, "Con đang ở chỗ chú nhỏ."

Vòng tay ở trên eo đột nhiên buộc chặt lại một lần nữa, Diệp Dung chỉ cảm thấy lưng mình trong nháy mắt liền gắt gao dán lên lồng ngực rắn chắc ở phía sau —— không biết có phải do ảo giác hay không, cô cảm thấy lồng ngực kia giống như ấm áp rắn chắc hơn so với ngày thường, lại nhiều hơn vài phần cứng đờ mất tự nhiên.

Ở đầu kia Diệp Thần bỗng nhiên trầm mặc xuống.

Lại một lát sau đó, mới nghe thấy tiếng truy hỏi của ông: "Dung Dung, chú nhỏ lại tới đón con đi ăn cơm?"

Diệp Dung nhẹ nhàng "Vâng" một tiếng.

"Ta biết rồi." Diệp Thần ôn hòa cười một tiếng, lại khôi phục lại hình ảnh ôn nhu nho nhã thường ngày, ôn nhu dặn dò con gái, "Không còn sớm nữa, con nên trở về trường học nghỉ ngơi đi, nhớ rõ phải nói cảm ơn với chú nhỏ."

Cô gái nhỏ ngoan ngoãn đáp lời, sau đó cùng ba ba tạm biệt rồi tắt điện thoại, lúc này mới có chút do dự mà ngẩng đầu lên nhìn vào mắt Mục Nhạc —— anh thần sắc bình tĩnh, ánh mắt thâm trầm, nhìn không ra cảm xúc, lại vẫn như cũ gắt gao ôm lấy chính mình.

"Thật xin lỗi, em..." Diệp Dung bỗng nhiên có chút nghẹn lời, muốn xin lỗi rồi lại không biết nên nói gì, mới vừa mở miệng rồi lại lâm vào trầm mặc.

Mục Nhạc lúc này lại ngược lại mà nở nụ cười với cô, đưa tay lên xoa xoa mặt cô, thấp giọng nói: "Không sao, chờ chừng nào em chuẩn bị tốt, chúng ta lại nói."

Diệp Dung ngẩng mặt nhìn anh, cái mũi hơi cay cay, liền nhẹ nhàng gật gật đầu.

Mục Nhạc giơ tay giúp cô sửa lại tóc mái, một bên lại hỏi cô: "Vẫn còn sợ hãi, cho nên không dám nói, phải không? Sợ tôi lại lừa em, hay là sợ người khác?"

"Mọi người... Đặc biệt là bà nội Mục." Cô gái nhỏ cắn cắn môi, trên mặt hiển nhiên là có chút khẩn trương, "Sẽ giận em sao?"

Không biết là cố ý hay vô tình, cô cũng không có trực tiếp trả lời vấn đề này, ngược lại hỏi sang cái khác.

Mục Nhạc cũng không đi chọc phá cô, chỉ tiếp lời cho câu chuyện của cô, nhịn không được cười khổ một chút: "Sẽ không tức giận với em. Bà nội Mục vẫn luôn tâm tâm niệm niệm muốn em làm con dâu Mục gia, thích em còn không kịp. Tất cả mọi người đều sẽ nổi giận với tôi một phen, vì lớn tuổi rồi còn bắt cóc em."

Thời điểm anh nói những lời này, ngữ khí tràn đầy tự giễu, làm Diệp Dung nhịn không được nở nụ cười, hơi hơi do dự một lát, bỗng nhiên xoay người lại, ôm lấy eo anh, đem mặt mình vùi vào trong ngực anh.

"Anh Tiểu Nhạc —— thật tốt."

Trong ngực truyền ra một thanh âm nho nhỏ, lại vang lên vô cùng rõ ràng.

Mục Nhạc rốt cục cũng nở nụ cười theo cô, an an tĩnh tĩnh mà ôm cô một lát, cuối cùng mới miễn cưỡng thỏa mãn, lưu luyến không rời mà vỗ vỗ lưng cô:

"Đi thôi, nếu không đưa em về trường học, chỉ sợ là bố vợ sẽ phải chạy tới."

Một tiếng ""Bố vợ" kia, anh gọi lên lại phá lệ thản nhiên hài hòa.

Diệp Dung ngẩng mặt, dường như có chút trợn mắt há hốc mồm mà nhìn anh.

......

Buổi tối ngày hôm sau, Diệp Dung với nhóm bạn cùng phòng cùng nhau đi ăn ở nhà ăn —— Mục Nhạc gọi điện thoại tới, nói đêm nay có chút việc, không thể ăn cơm cùng cô được.

Anh không nói là có chuyện gì, Diệp Dung cũng không truy hỏi, chỉ săn sóc dặn dò anh nhất định phải nhớ ăn cơm đúng giờ, không cần làm việc đến quá muộn, sau đó mới đi cùng nhóm bạn cùng phòng nhóm tới nhà ăn.

Mà một buổi tối này, tại một phòng trà nào đó, hai người đàn ông đang ngồi đối diện nhau.

"Anh muốn dùng gì?" Mục Nhạc duỗi tay đem thực đơn đưa cho người đàn ông ở đối diện.

Diệp Thần cũng không có đưa tay ra nhận, chỉ nhàn nhạt đáp một câu: "Tôi đã ăn tối rồi."

"Vậy uống trà đi." Mục Nhạc cũng không để bụng, ấn chuông trên bàn gọi người phục vụ tiến vào, gọi một bình trà Kim Tuấn Mi*.

Người phục vụ thu lại thực đơn, rồi mang theo ra ngoài, căn phòng bỗng nhiên chỉ còn dư lại một mảnh trầm mặc.

*Trà Kim Tuấn Mi - Hồng Trà: là một trong những loại hồng trà quý của Trung quốc. Được chế biến thủ công từ những lá trà non của những cây cổ thụ trên đỉnh Vũ Di Sơn. Nước trà óng đậm, vị ngọt thanh mát.



_______________

Happy new year everyone

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện