Editor: Cẩm HiMục Nhạc thật vất vả mới miễn cưỡng bình phục lại được hô hấp, chỉ thoáng một cái lại trở nên hỗn loạn.
"Em biết mình đang nói cái gì không?" Người đàn ông cúi đầu hỏi cô, cho dù đã xem nhẹ thân hình nóng rẫy đang gắt gao dán lấy cô kia, Diệp Dung thậm chí có thể từ âm thanh và hô hấp của anh cảm nhận được một cỗ nhiệt độ bức người. Cô gái nhỏ mím môi, dùng sức chớp chút đôi mắt, có vẻ là hạ quyết tâm, nhẹ nhàng mà "Ừ" một tiếng.
Sau đó cô lại một lần nữa bị hôn —— hơi thở của người đàn ông che trời lấp đất gắt gao bao lấy chính mình, dục vọng chiếm hữu cùng tính xâm lược dường như là mang theo một loại gần như trừng phạt. Diệp Dung có chút thừa nhận không được, theo bản năng gắt gao bám vào lưng anh, suýt nữa thì lại một lần nữa nức nở ra tiếng, nhưng nụ hôn này lại ở ngay lúc này bỗng nhiên hòa hoãn lại.
Nếu nói, vừa rồi là mưa rền gió dữ, vậy thì hiện tại nụ hôn này, dường như có thể được gọi là nhẹ nhàng —— Mục Nhạc chậm rãi, ôn nhu đảo qua mỗi tấc không gian trong miệng cô, sau đó chậm rãi lui ra ngoài, từng chút từng chút một kiên nhẫn dùng cánh môi vuốt ve cô, dường như là mang theo một loại trấn an.
Rồi sau đó, cô rốt cuộc cũng được buông ra hoàn toàn.
Diệp Dung mở to mắt, có chút kinh ngạc nhìn thoáng qua thân mình người đàn ông đang nữa chống đỡ, cùng cô kéo ra vài phần khoảng cách.
"Em còn chưa chuẩn bị tốt, không cần miễn cưỡng chính mình, đừng sợ." Trên trán người đàn ông không biết từ khi nào đã thấm đẫm một tầng mồ hôi mỏng, anh lại một lần nữa hạ thấp đầu, nhưng chỉ là hôn lên trán cô, động tác tràn đầy khắc chế, lại mang theo ẩn ẩn trấn an, nhưng cuối cùng lại vẫn nhịn không được, có chút tiếc nuối mà thở dài một tiếng, "Em còn quá nhỏ."
Kỳ thật cũng không phải thật sự quá nhỏ —— cô đã sớm trưởng thành, hơn nữa, còn là một cô gái có thể dễ dàng làm anh mất khống chế, nhưng... Mục Nhạc nhìn cô gái nhỏ đang bị chính mình đè ở dưới thân giống như một con mèo nhỏ mềm mại, nghĩ đến cô vừa mới hai mươi tuổi, nghĩ đến cô đối với mình toàn tâm toàn ý ỷ lại và tín nhiệm, nghĩ đến... cô vừa rồi cho dù đã kiệt lực cố lấy dũng khí nhưng vẫn không ngăn được thân thể nhẹ nhàng run rẩy, cuối cùng vẫn là đau lòng cùng với cảm giác tội ác chiếm thế thượng phong.
Anh rốt cuộc vẫn không thể cầm thú như vậy, huống chi... Nếu như đêm nay anh thật sự làm ra cái gì, có lẽ ngày mai cha của cô gái nhỏ có thể tới đánh gãy mình chân đi?
Nghĩ đến vị "Bố vợ" khó chơi kia, Mục Nhạc nhịn không được lại thở dài lần nữa.
Dường như là cùng một lúc, anh cảm thấy cánh tay đặt ở trên lưng mình kia giống như là không tự giác được mà nhẹ nhàng run rẩy một chút. Mục Nhạc hơi hơi ngẩn người, cúi đầu liền thấy cô gái nhỏ đã lại một lần nữa rũ mắt xuống.
Không biết vì sao, anh bỗng nhiên có một loại dự cảm không tốt, nhịn không được thấp giọng thử thăm dò gọi cô một tiếng:
"A Dung?"
"Em như vậy." Diệp Dung không có ngẩng đầu lên, vẫn rũ mắt như cũ, ánh mắt hơi có chút tan rã, nhẹ giọng hỏi, "Có phải... rất tùy tiện hay không?"
Từ tết Nguyên Tiêu lúc anh thổ lộ, cho tới hôm nay, đến bây giờ, bọn họ ở bên nhau mới bất quá có mấy ngày, nhưng cô vậy mà lại chủ động đưa ra một lời mời như vậy... Thời điểm vừa rồi lúc nói những lời này cô không nghĩ tới, chỉ đơn thuần là không muốn thấy dáng vẻ bất an của anh như vậy, nhưng hiện tại bị anh cự tuyệt, cô mới bừng tỉnh ý thức được điều này.
Cô chưa từng dũng cảm như vừa rồi, nhưng một lần dũng cảm kia, lại giống như đã hao hết dũng khí suốt hai mươi năm qua của cô, thậm chí còn tiêu hao thêm cả phần dũng khí của nhiều năm sau nữa.
Anh có phải cảm thấy mình rất tùy tiện không? Diệp Dung dường như có chút không dám tưởng, nhưng lại nhịn không được nhẹ giọng hỏi ra —— rõ ràng anh... trên người nóng như vậy, khó chịu như vậy.
Nhưng anh lại vẫn cự tuyệt cô.
Diệp Dung cơ hồ là có chút gian nan hỏi ra vấn đề này, vừa dứt lời, ngay sau đó liền nghe thấy được nam nhân cơ hồ là có chút tức muốn hộc máu thanh âm:
"Diệp Dung!"
Anh cường ngạnh đến gần như có chút thô bạo mà giữ lấy mặt cô, khiến cho cô phải ngẩng đầu lên: "Diệp Dung, em nhìn tôi! Tôi trước kia, còn có vừa rồi đều đã nói qua, tất cả em đều đã quên phải không!"
Mục Nhạc cũng không phải là người có tính tình ôn hòa, nhưng kỳ thật anh cũng rất ít khi phát giận, bất quá nhiều nhất cũng chỉ là lãnh đạm không phản ứng người mà thôi. Trong trí nhớ của anh chỉ có duy nhất một lần là phát giận ra rõ ràng như vậy, chính là thời điểm Mục gia hy vọng cô cùng Mục Tiêu đính hôn, anh giận cô xem thường chính mình. Nhưng mặc dù là một lần kia, anh cũng không có giống như bây giờ.
Như anh bây giờ, cho dù là dùng tới cái từ "Bạo nộ" này để hình dung, thì một chút đều không quá.
Diệp Dung giống như là bị bộ dáng này của anh dọa cho sợ rồi, há miệng thở dốc nhưng lại không biết nên nói cái gì, lại bởi vì sợ anh tức giận với mình mà có chút kinh hoàng, tay chân luống cuống không biết nên làm gì bây giờ, người đàn ông đang bộc phát bạo nộ lại đột nhiên cười khổ một tiếng, cúi đầu tới khắc chế lại nhu thuận đặt xuống khóe miệng cô một nụ hôn.
"Là tôi sai A Dung, là tôi còn chưa cho em được cảm giác an toàn." Mục Nhạc đem mặt vùi vào bên gáy cô, hít thật sâu một hơi, ngữ khí nghe vào cư nhiên là có chút suy sụp tinh thần, "Đừng sợ A Dung, đừng sợ."
Diệp Dung theo bản năng buộc chặt cánh tay đang ôm anh.
"Nhớ kỹ A Dung, về sau mặc kệ là chuyện gì." Mục Nhạc lại một lần nữa cử động thân mình, yên lặng nhìn xuống cô, "Sẽ chỉ là do tôi sai, tuyệt đối không có khả năng là em không tốt."
Thời điểm anh nói lời này dị thường nghiêm túc và trịnh trọng, nhưng mà
nói đi nói lại thật sự là...
Quả thực có chút gây rối vô cớ —— đây là phản ứng đầu tiên của Diệp Dung.
Sau đó cô rốt cuộc nhịn không được mà bật cười lên.
"Nào, nào có không nói đạo lý như vậy." Cuối cùng cô gái nhỏ cũng thả lỏng xuống, sắc mặt ửng đỏ, thần sắc liền tự nhiên lên không ít, nhỏ giọng nói thầm, "Vậy cũng không thể uốn cong thành thẳng a..."
"Uốn cong thành thẳng mới có thể làm em về sau không suy nghĩ bậy bạ nữa." Mắt thấy cuối cùng cô gái nhỏ cũng thoát ra khỏi cảm xúc tự ti, Mục Nhạc rốt cục cũng thở phào nhẹ nhõm, duỗi tay nhéo nhéo mặt cô, lại tựa trán mình lên trán cô.
Diệp Dung có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn cười cười với anh, thử thăm dò nhẹ giọng nói: "Nhưng mà anh hôm nay... giống như là rất bất an."
Lời vừa ra khỏi miệng, Mục Nhạc liền sửng sốt.
Cô gái nhỏ mắt thấy biểu tình của anh có chút ngây người, do dự rồi phá lệ hỏi thêm một câu: "Là... vì sao? Em muốn cho anh an tâm."
"Không cần như vậy A Dung, không cần miễn cưỡng chính mình." Mục Nhạc hôn hôn cô, sau một hồi trầm mặc, rồi dán sát vào lỗ tai cô thấp giọng nói, "Làm tôi an tâm không cần em phải miễn cưỡng chính mình làm chuyện em không muốn, mà là ở bên cạnh tôi."
Diệp Dung ngẩn ra.
Mục Nhạc liền nở nụ cười: "Đừng sợ A Dung, đều giao cho tôi. Em chỉ cần thanh thản yêu đương là đủ rồi."
Diệp Dung nghiêng đầu đi nhìn anh —— anh vẫn còn dán vào lỗ tai cô như cũ, nên khi cô vừa quay đầu, chóp mũi hai người dường như cũng chạm luôn vào nhau.
Cô gái nhỏ đỏ mặt, nhẹ nhàng "Vâng" một tiếng, chần chờ một lát, rồi đột nhiên tiến lại gần hơn một chút, nhẹ nhàng dùng môi mình cọ cọ anh.
Mục Nhạc ôm chặt cô, rồi đột nhiên cười thành tiếng.
"...Anh Tiểu Nhạc?" Diệp Dung chần chờ rồi gọi anh một tiếng.
"Ừ." hắn lên tiếng, "A Dung, tôi rất khó chịu."
Khi anh nói chuyện, cũng không biết là cố ý hay vô tình, lại cùng cô dán càng chặt hơn một chút.
Nhiệt độ cơ thể của anh quá cao, trên bụng nhỏ xúc cảm lại càng thêm cứng rắn nóng bỏng, Diệp Dung dường như có chút chân tay luống cuống: "Kia, kia làm sao bây giờ?"
"Giúp tôi một chút A Dung." Anh nói chuyện thanh âm khàn đến như biến thành một người khác, trên trán đã sớm ướt đẫm mồ hôi, ngữ khí lại khắc chế đến có chút tội nghiệp.
Diệp Dung đau lòng cực kỳ, lo lắng duỗi tay ra giúp anh lau đi mồ hôi trên trán, rồi bỗng nhiên bị anh cầm lấy cái tay kia kéo đi, sau đó chậm rãi di chuyển xuống, thẳng đến khi cô bỗng cảm giác được lòng bàn tay đụng phải một vật gì đó nóng bỏng.
Diệp Dung hơi hơi sửng sốt một chút, ngay sau đó liền ý thức được đó là cái gì, thoắt một cái đỏ bừng mặt, nói chuyện đều đã bắt đầu lắp bắp: ""Anh, anh Tiểu Nhạc..."
"Tôi rất khó chịu, A Dung." Giữa chân mày anh tất cả đều là ẩn nhẫn và khắc chế, lại mang theo chút đáng thương, khiến trong lòng Diệp Dung lập tức mềm nhũn.
Thấy cô không có giãy giụa cự tuyệt, đôi mắt Mục Nhạc lập tức sáng lên, một bên cầm tay cô cử động chậm rãi, một bên lại mặt dày được một tấc lại muốn thêm một thước: "A Dung, gọi tên của tôi."
Anh không muốn làm anh trai của cô, càng không muốn làm chú của cô, chỉ muốn làm bạn trai của cô, làm người đàn ông của cô.
Trong đầu Diệp Dung lúc này đã sớm trống rỗng, theo bản năng thuận theo yêu cầu của anh, nhẹ giọng gọi tên của anh: "Mục... Nhạc."
Cô có chút hoảng hốt lẫn khẩn trương, lại thật sự không quen gọi thẳng tên anh như thế, nên thời điểm gọi ra khỏi miệng còn mang theo vài phần do dự không được tự nhiên. Nhưng cho dù là như vậy, Mục Nhạc vẫn cảm thấy tên của mình từ trong miệng cô thốt ra, giống như có nhiều thêm vài phần mềm mại cùng với hương vị triền miên. Anh thấp giọng lên tiếng, rồi lại cảm thấy vẫn chưa thỏa mãn, lại không ngừng thấp giọng giục cô:
"Gọi tên tôi, A Dung."
"Mục Nhạc..." Cô gái nhỏ có chút thất thần rồi gọi tên anh một lần nữa, cuối cùng thanh âm của cô đều biến mất giữa màn đêm, một nụ hôn khiến răng môi bọn họ tương dán vào nhau.
......
Cuối tuần đầu tiên của học kỳ mới, Diệp Dung về đến nhà cảm giác được rõ ràng có cái gì đó không thích hợp.
Cô gái nhỏ nhìn nhìn vị trí bên cạnh ba ba, có chút nghi hoặc chớp chớp mắt —— mẹ hôm nay lại ra ngoài, nói là đi hợp lớp, bình thường ba ba nhất định sẽ đưa mẹ đi, nhưng còn hôm nay, giữa trưa ba ba có ý muốn đưa mẹ ra ngoài nhưng lại phá lệ mà trở về ăn cơm trưa, nói là mẹ không cần ông đưa đi, đuổi ông trở về, chờ khi nào bọn họ kết thúc thì đi đón mẹ là được.
Tuy rằng... chuyện này quả thật là chuyện mà mẹ có khả năng làm được, nhưng mà Diệp Dung không biết vì sao, chính là cảm thấy có chút không thích hợp. Đặc biệt là... khi chạm vào tầm mắt của ba ba, cô không biết vì sao lại có một loại cảm giác chột dạ.