Editor: Cẩm HiỞ trong trí nhớ của Diệp Dung, ba ba giống như vĩnh viễn đều văn nhã ôn nhu, người đàn ông trước mắt này quả thực đã đủ để được coi là tàn nhẫn khiến cô trong nháy mắt ngơ ngẩn, trong lúc nhất thời cư nhiên liền ngơ ngác mà há to miệng, kinh ngạc mà nhìn ông, trong đầu nháy mắt trở nên trống rỗng. Mãi cho đến khi mẹ cô là người đầu tiên phục hồi lại tinh thần kinh hô một tiếng, rồi sau đó quát lên một tiếng "Diệp Thần!" ý bảo dừng lại, cô lúc này mới như là ở trong mộng tỉnh lại vội vội vàng vàng chạy tới của thư phòng:
"Mục Nhạc! Mục Nhạc anh sao rồi?"
"Dung Dung!" Trong nháy mắt khi cô đưa tay đỡ lấy Mục Nhạc, ánh mắt Diệp Thần trong nháy nóng lên, giọng điệu ôn nhu trước nay lúc này cư nhiên là mang theo một loại trầm thấp cùng cảm giác áp bách trước nay chưa từng có, "Dung Dung, lại đây."
Thân mình cô gái nhỏ hơi hơi dừng một chút, đỡ lấy Mục Nhạc tay cũng không có buông ra, chỉ ngẩng đầu, ánh mắt nhìn về phía cha cô mang theo vẻ cầu xin: "Ba ba!"
Diệp Thần sắc mặt trong nháy mắt lại càng trầm. Nhưng mà đối với đứa con gái vẫn luôn nâng niu ở trong lòng bàn tay, ông rốt cuộc vẫn không thể nói nặng lời, thậm chí thanh âm so với vừa rồi càng thêm ôn nhu một ít: "Dung Dung nghe lời, đến bên cạnh ba."
Diệp Dung trong nháy mắt do dự.
Mục Nhạc cảm giác được lực đạo ở đôi tay cầm lấy tay mình kia có biến hóa rất nhỏ, thần sắc của anh dường như là chậm rãi ảm đạm xuống. Nhưng anh cái gì cũng không nói, khi thấy ánh mắt do dự của cô gái nhỏ nhìn về phía mình thì làm như không có việc gì cười cười, thậm chí mang theo vài ý tứ trấn an.
Diệp Dung bỗng đau lòng đến lợi hại —— cô theo bản năng nắm chặt tay anh, nhìn cha cô nhẹ nhàng lắc lắc đầu.
—— Cô luôn luôn ngoan ngoãn hiểu chuyện, đây là lần đầu tiên cô không nghe theo cha cô.
Diệp Thần không nói gì, nhưng môi đã mím thành một đường thẳng, sau đó chậm rãi tiến lên phía trước hai bước.
Rõ ràng là cho tới nay ông luôn là người ôn nhu nho nhã, rõ ràng mới chỉ ngắn ngủn hai bước mà thôi, lại như mang theo một loại cảm giác áp bách khiến người khác không thở nổi.
Sau đó ông duỗi tay.
"Diệp Thần!" Người đàn ông duỗi tay được một nửa thì bị người ở giữa ngăn lại —— Mẹ Diệp lúc này rốt cuộc cũng vội vàng tới, sợ sự tình nháo lớn hơn nữa, nhanh chóng đứng chắn ở giữa ngăn cách chồng với con gái, đối với Mục Nhạc thì mãnh liệt nháy mắt ra hiệu, "Tiểu Nhạc cậu về trước đi, có gì chúng ta lần sau lại nói."
"Được." Mục Nhạc cư nhiên là không có nửa điểm phản bác, rất "Nghe lời" gật gật đầu, sau đó ở trước ánh mắt giống như muốn giết người của "Cha vợ" vươn tay ra xoa xoa gương mặt vẫn còn đầy kinh hoảng của Diệp Dung ý muốn trấn an, cuối cùng đối với "Mẹ vợ" ôn hòa gật đầu tạm biệt, "Xin lỗi, đã quấy rầy rồi."
Cho dù lúc này một bên gương mặt vẫn còn sưng, nhưng lại vẫn thong dong chu đáo như cũ, không có nửa điểm mất lễ nghĩa.
Mẹ Diệp mờ mịt lên tiếng, dùng ánh mắt thúc giục cái tên đầu sỏ gây tội này nhanh chóng chạy lấy người.
Mục Nhạc cũng biết bản thân hôm nay sẽ không được hoan nghênh, cũng không nhiều lời nữa, rất nhanh liền rời khỏi trước ánh mắt tràn đầy lo lắng của bạn gái —— vừa đi, vừa làm động tác "Gọi điện thoại".
Cửa bị mở ra, rồi sau đó rất nhanh lại được đóng lại. Chỉ còn lại một nhà ba người trong phòng, không khí hiển nhiên liền hòa hoãn đi rất nhiều.
Diệp Dung nhìn ba cô lần đầu tiên mất hết phong độ, lại đau lòng lo lắng cho Mục Nhạc, lại cảm thấy thật có lỗi với ba cô. Cô gái nhỏ cắn môi chần chờ trong chốc lát, thử thăm dò thật cẩn thận mà tiến lại gần cha cô vài bước, thấy ông cũng không có bài xích, lúc này mới lại đưa tay ra, thật cẩn thận mà bám lấy cánh tay cha cô.
Diệp Thần trong lòng bốc hỏa đến lợi hại, khi nhìn thấy bộ dáng khẩn trương lại cẩn thận của con gái, chỉ cảm thấy đau lòng vô cùng, rốt cuộc vẫn không thể cứng rắn mà hạ quyết tâm, thở dài, duỗi tay xoa xoa đỉnh đầu cô gái nhỏ.
Diệp Dung mắt sáng rực lên, lập tức nhẹ nhàng thở ra.
"Được rồi, người đều đã đánh, mau bớt giận đi, Dung Dung, con đi nghỉ trưa một chút đi." Mẹ Diệp vỗ vỗ ngực chồng giúp ông nhuận khí, tầm mắt hơi hơi dừng trên người con gái một chút, sau đó nhẹ nhàng ho khan một tiếng, "Hiện tại có phải là nên nói cho em hay không, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
......
Cuối tuần sau giờ ngọ
(11-13h) ánh mặt trời cũng không gay gắt như mùa hè, vốn dĩ là nên có một giấc ngủ trưa thoải mái dễ chịu, nhưng Diệp Dung đã nằm ở trên giường hơn nửa tiếng, nhưng vẫn không thể nào ngủ được.
Sau khi Mục Nhạc rời đi, mẹ liền lôi kéo ba trở về phòng. Cô thì gọi điện thoại cho Mục Nhạc —— nghe giọng của anh tuy rằng có chút trùng xuống, nhưng cũng không giống như quá mức để ý, ngược lại còn ôn nhu an ủi cô.
Nhưng mà cô vẫn cực kỳ lo lắng.
Cô gái nhỏ ở trong chăn trở mình, có chút nôn nóng bất an mà gãi gãi tóc, lại bỗng nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa vang lên.
"Dung Dung, là mẹ."
"Mẹ?" Diệp Dung bọc chăn ngồi dậy, rất nhanh liền thấy mẹ cô mở cửa vào phòng, sau đó tay chân nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại, ngồi xuống mép giường của mình.
Cô gái nhỏ có chút gấp không chờ nổi vội hỏi: "Ba còn tức giận sao?"
"Cuối cùng cũng hòa hoãn lại rồi." Mẹ Diệp có chút buồn cười lắc lắc đầu, sau đó lại như là đột nhiên nhớ tới gì đó, tức giận duỗi tay ấn lên cái trán của con gái, "Chuyện của Mục Nhạc, sao nhiều năm như vậy mà không nói cho ba mẹ?"
"Con, con không muốn hai người lo lắng, lại cảm thấy... chính mình không tốt." Cô gái nhỏ rũ mi, chậm chạp giải thích. Thật vất vả mới nhỏ giọng nói xong, vừa ngẩng đầu thì thấy mẹ cô thần sắc phức tạp bình tĩnh nhìn mình,
trong lúc nhất thời lại càng cảm thấy bất an cùng gấp gáp.
Mẹ Diệp nhìn chằm chằm con gái một hồi, bỗng nhiên lắc đầu cười khổ một tiếng, thanh âm hơi khàn: "Mấy năm nay mẹ và ba con luôn không rõ, con vì cái gì mà tự ti như vậy... không nghĩ tới là bởi vì như vậy. Chúng ta vẫn là không đủ quan tâm con."
"Không phải! Ba mẹ rất tốt!" Thấy mẹ cô vẫn luôn vô ưu vô lo lúc này lại phá lệ lộ ra thần sắc như vậy, Diệp Dung lập tức đỏ mắt, vội vội vàng vàng lắc đầu giải thích, "Con luôn cảm thấy mình đặc biệt may mắn, ba mẹ, còn có mọi người... đều đối với con tốt như vậy."
Cô thoạt nhìn cực kỳ khẩn trương, lúc trước ngủ đến nỗi đầu tóc có chút lộn xộn còn chưa có kịp vuốt lại, lúc này có vài sợi tóc đã che khuất mặt. Mẹ Diệp vừa thở dài, vừa duỗi tay, ôn nhu giúp cô đem những sợi tóc lộn xộn kia giắt ra sau tai.
Diệp Dung thấy động tác của mẹ cô như vậy thì dần dần yên tâm, hơi hơi dịch người đến bên vai bà, thân mật cùng mẹ cô rúc vào nhau.
"Đứa nhỏ ngốc." Mẹ Diệp sờ tóc cô, thấp giọng hỏi cô, "Mục Nhạc thật sự tốt như vậy sao?"
Cô gái nhỏ hình như là có chút thẹn thùng, lập tức đỏ mặt, do dự trong chốc lát, nhưng rốt cuộc vẫn gật gật đầu, nhẹ nhàng "Vâng" một tiếng.
Mẹ cô lập tức nhíu mày: "Nhưng mà trước kia cậu ta đối với con như vậy —— từng có một lần không giữ lời hứa, có lẽ sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba."
"Thật ra... con đã thật sự giận anh ấy, nhưng rồi lại vẫn đau lòng anh ấy." Có lẽ đã đi tới ngày hôm nay rồi, tất cả đều đã phơi bày hết dưới ánh mặt trời, trước kia Diệp Dung chưa bao giờ nghĩ tới rằng mình lại có được dũng khí như vậy. Lại nói, thấy mẹ cô đang hận sắt không thành thép mà bình tĩnh nhìn mình, cô gái nhỏ sắc mặt lại càng hồng, lại bỗng cảm thấy có lẽ nói ra khỏi miệng cũng không khó khăn như mình tưởng tượng, "Con cũng cảm thấy con đặc biệt không có cốt khí, nhưng mà không có cách nào, con —— tin tưởng anh ấy."
"Dung Dung, con thích cậu ta sao?" Mẹ Diệp không lên tiếng, lại đột nhiên hỏi cô, "Là —— cái loại thích giữa trai gái với nhau sao?"
"Con..." Diệp Dung giật mình, đột nhiên có chút do dự.
Trong khoảng thời gian ngắn cô nhất thời không thể trả lời, nhưng hình như mẹ cô cũng không muốn ngay lập tức nghe câu trả lời của cô. Mắt thấy con gái lộ ra thần sắc có chút mê mang, bà dưới đáy lòng không tiếng động mà thở dài, vươn tay sờ sờ đỉnh đầu cô, thanh âm vừa ôn nhu vừa trịnh trọng: "Vấn đề này rất quan trọng. Dung Dung, " không biết " hoặc là ——" không dám xác định ", đều không được."
Cô gái nhỏ không nói gì, chỉ ngây ngốc mà ngẩng đầu nhìn mẹ cô.
Cô vốn xinh đẹp tinh xảo, nhìn bộ dáng ngốc nghếch lúc này lại phá lệ đáng yêu. Mẹ Diệp nhịn không được đem cô ôm vào trong ngực giống như khi còn nhỏ, vỗ lưng cô nhẹ nhàng trấn an. Mãi cho đến thật lâu sau cô đột nhiên ngưỡng mặt lên hỏi bà:
"Ba lúc ấy —— tới nhà, ông ngoại cũng tức giận sao?"
"Đương nhiên." Mẹ Diệp như bị vấn đề này của con gái gợi lên một hồi ức thú vị nào đó, liền nhịn không được nở nụ cười, sắc mặt lại hơi hơi đỏ lên, "Ba con khi đó chính là nhà giàu mới nổi, ông ngoại con làm sao chấp nhận được? Thiếu chút nữa đã sai người đuổi đánh ba con ra ngoài."
Ba mẹ vẫn luôn cực kỳ ân ái, nhưng dù sao cũng là trưởng bối, Diệp Dung rất ít nghe bọn họ nhắc tới chuyện lúc còn trẻ. Lúc này khó có được lúc mẹ cô nhắc lại, cô gái nhỏ lập tức lắng nghe cực kỳ nhập tâm, tràn đầy tò mò mà chớp chớp mắt, nhìn chằm chằm mẹ cô nhỏ giọng truy hỏi:
"Vậy sau đó thì sao ạ?"
"Sau đó? Sau đó bởi vì mẹ thích ba con... Ông ngoại con còn có thể làm gì bây giờ?" Thời điểm mẹ Diệp nói lời này thì hơi dừng lại một chút, có chút ý vị thâm trường liếc mắt nhìn con gái một cái, thấy cô hình như là nghe hiểu, biểu tình trên mặt lập tức có chút như suy tư, thật sự là thông minh cực kỳ, rốt cục cũng nhịn không được mà khóe miệng hơi hơi giương lên.
Phụ nữ nhìn đàn ông và đàn ông nhìn đàn ông, góc độ trước nay đều không giống nhau. Tuy rằng bà cũng tức giận khi Mục Nhạc nuốt lời, khiến con gái sinh ra tính cách như vậy, nhưng khi dùng ánh mắt của phụ nữ mà xem xét, Mục Nhạc thật sự là một người đàn ông xuất sắc đến cực điểm, ánh mắt cậu ta nhìn về phía Diệp Dung, cái loại ôn nhu và chuyên chú này căn bản là không có khả năng làm bộ.
Huống chi... Diệp Dung gần đây hiển nhiên là đã thả lỏng và lớn mật hơn rất nhiều, việc này chỉ sợ là không thể không có quan hệ tới Mục Nhạc.
Chồng bà tức giận đến mức khiến cậu ta cút đi, nhưng bà là phụ nữ, có lẽ chính bà mới có thể rõ ràng được tâm tư của con gái ——
Con gái thích cậu ta, cho nên bà có thể cho cậu ta một cơ hội.