Editor: Cẩm HiDiệp Dung trước nay chưa từng thấy qua Mục Nhạc như bây giờ, bộ dáng vừa vội vàng lại vừa ảo não, đầu nhỏ bị người đàn ông đè ở trong ngực dùng sức tránh tránh, sau đó rốt cuộc cũng nhỏ giọng bật cười —— tiếng cười tuy nhẹ, nhưng ban đêm yên tĩnh, trong phòng cũng không có âm thanh nào khác, bọn họ lại dựa gần như vậy, tiếng cười của cô gái nhỏ có vẻ vô cùng rõ ràng.
Chỉ là không đợi cô cười đủ, môi của người đàn ông lại một lần nữa đè ép xuống, đem toàn bộ tiếng cười của cô chặn lại ở giữa môi lưỡi hai người.
—— Nụ hôn này một chút cũng không ôn nhu, tràn đầy vội vàng, cũng không biết là vội vã muốn chứng minh giải thích cái gì, hay là thẹn quá hóa giận, vội vã không cho cô thêm cười nữa.
Nhưng Diệp Dung lúc này đã sớm không còn thần trí để nghĩ tới việc này, nụ hôn của anh trong nháy mắt liền đoạt đi năng lực tự hỏi của cô. Chờ đến khi thật vất vả mới được buông ra, lại một lần nữa lấy lại tự do, cô gái nhỏ với con mắt đã sớm ướt át đang nằm ở trên giường nỗ lực hô hấp, chỉ cảm thấy toàn thân mềm nhũn không còn một chút sức lực.
Sau khi buông môi cô ra, người đàn ông có vẻ như còn chưa thấy thỏa mãn, vừa hôn môi vừa liếm - cắn ở bên gáy với xương quai xanh của cô lưu luyến không rời.
Không tiếng động nghỉ ngơi một hồi lâu, Diệp Dung mới cảm thấy chính mình thoáng hòa hoãn lại một ít, nâng tay lên nhẹ nhàng đẩy đẩy bả vai Mục Nhạc.
Người đàn ông lúc này rốt cục mới có chút không tình nguyện mà ngẩng đầu lên, tầm mắt lại gắt gao nhìn chằm chằm cô, môi mím chặt, trên mặt phảng phất viết mấy chữ to đùng: "Em dám lại cười thử xem!".
Diệp Dung thật sự suýt nữa lại bật cười ra tiếng —— cũng may cô mới vừa động gương mặt liền thấ ánh mắt của người đàn ông tối sầm lại, vội vàng nhanh chóng cắn miệng mình, đem ý cười đã tới bên môi nuốt trở về, nhẹ giọng ho khan một chút, sau đó duỗi tay sờ sờ tóc anh.
—— Động tác kia, quả thực giống với ngày thường thời điểm cô giúp con mèo nhỏ ở nhà kia vuốt ve cái bụng.
Cũng không biết là bởi vì cô nhịn cười hay là bởi vì động tác thân mật mà làm người đàn ông rất hưởng thụ, Mục Nhạc thần sắc rốt cục cũng dần dần thả lỏng xuống, cúi đầu ôn nhu hôn lên khóe miệng cô.
Tóc của người đàn ông so với mình cứng hơn nhiều, khi sờ lên hơi đâm vào tay, nhưng xúc cảm lại ngoài ý muốn cũng không tồi. Diệp Dung nhịn không được lại sờ thêm hai lần nữa, sau đó nhẹ nhàng sờ lên gương mặt vẫn còn sưng của anh. Mắt thấy người đàn ông hơi nhíu mày, bộ dáng có vẻ vẫn còn vô cùng đau đớn, cô gái nhỏ liền đau lòng vô cùng, nhỏ giọng "Oán trách":
"Anh hà tất phải nói chuyện này với ba em? Bằng không, ông ấy tuy có tức giận, cũng sẽ không đánh anh."
"Ông ấy là ba em." Mục Nhạc bắt được tay cô gắt gao cầm lấy, mắt thấy hốc mắt của cô lại hơi hơi đỏ lên, nghĩ nghĩ, rốt cuộc vẫn thành thành thật thật bổ sung thêm một câu đúng sự thật, "Ba em nói rằng em nhát gan lại tự ti, tôi không thích hợp với, cho nên tôi mới nói —— cởi chuông thì cần người cột chuông."
Nếu không nói nửa câu sau, có lẽ cô gái nhỏ sẽ càng thêm cảm động. Anh mới đầu xác thật là có chút nhỏ mọn, nhưng khi nhìn cô gái nhỏ dưới thân toàn tâm toàn ý ỷ lại tín nhiệm chính mình, những cái tâm cơ và tính kế đó của mình, đột nhiên cái gì cũng không dùng nữa.
Anh không muốn lừa cô, cho dù một chút cũng không muốn.
Thấy Diệp Dung hơi hơi khịt mũi, yên lặng nhìn mình, anh dừng một chút, lại thấp giọng nói: "Tôi là nên bị đánh."
Thời điểm Diệp Thần động thủ, kỳ thật anh có thể trốn, thậm chí còn có thể đưa tay ra đỡ, nhưng là anh căn bản không muốn đỡ, thậm chí đến trốn cũng chưa từng nghĩ tới, liền cứ đứng ở tại chỗ ăn một quyền kia —— đó là anh nên chịu. Đừng nói là một quyền, anh đã làm ra chuyện hỗn trướng như vậy, cho dù là bị ba của cô gái nhỏ đánh đến tàn nhẫn, cũng là do anh xứng đáng.
Nhưng tuy biết là chính mình xứng đáng, cũng hoàn toàn không oán giận chút nào, nhưng nếu đã bị đánh, vậy cũng không thể một chút ý nghĩa cũng không có... Người đàn ông nhíu nhíu mày, cúi xuống dùng mặt cọ cọ cô gái nhỏ, nhỏ giọng cáo trạng:
"Ba vợ sức lực quá lớn, vẫn còn đau..."
Cho dù biết rõ người này giả vờ, nhưng mỗi lần vừa thấy anh khom lưng cúi đầu, bộ dáng tội nghiệp thì liền mềm lòng đến nửa điểm nguyên tắc cũng không có. Diệp Dung có chút dở khóc dở cười mà thở dài, duỗi tay ôm lấy anh, ngẩng đầu lên nhẹ nhàng hôn lên mặt anh.
Sau đó thân hình của cô gái nhỏ lập tức cứng lại —— giữa hai chân, thứ gì đó đã khôi phục lại bộ dáng tinh thần phấn chấn, thẳng tắp chống vào mình, nóng đến bỏng rát.
Diệp Dung có chút không được tự nhiên hơi hơi nghiêng đầu, nhẹ nhàng ho khan một tiếng, rồi sau đó hít thật sâu một hơi, ôn nhu nói cho anh:
"Ba nói, ông ấy hiện tại vẫn chưa đồng ý."
Người đàn ông nhíu mày, hiển nhiên là đối với cái đề tài này cảm thấy không hề vui sướng chút nào. Nhưng mà rất nhanh, anh giống như là đột nhiên ý thức được cái gì, ánh mắt đột nhiên đuổi theo lại đây đối diện với cô:
"Vậy chính là —— về sau sẽ đồng ý?"
Ba mới chỉ nói "Hiện tại vẫn" chưa đồng ý đấy, người này đã lập tức tự động lý giải thành "Về sau sẽ đồng ý". Từ trước tới nay Diệp Dung thật sự là chưa từng thấy qua người nào mặt dày vô sỉ như vậy, lập tức có chút ngây ngẩn cả người, không biết nên cười hay nên khóc mới tốt, hơn nửa ngày mới phục hồi lại tinh thần, trong đầu nghĩ nghĩ, có chút nghịch ngợm chớp chớp mắt:
"Mẹ nói, còn xem biểu hiện của anh."
Chân mày của Mục Nhạc lập tức giãn ra, như kiểu đã được mẹ vợ tán thành, không chút do dự gật gật đầu, ngữ khí đương nhiên:
"Đó chính là đồng ý."
Trên đời sao lại có người không biết xấu hổ như thế —— con mèo nhỏ đơn thuần lập tức sợ ngây người, mở to đôi mắt đen lúng liếng, không chớp mắt nhìn người đàn ông đang đè ở trên người mình, hơn nửa ngày sau mới thử thăm dò vươn tay ra, sờ
sờ mặt anh, trên mặt tràn đầy đề phòng và hoài nghi:
"Anh nói đi, anh là ai? Anh đã đem chú nhỏ của tôi đi nơi nào!"
Hai mắt cô trợn lên, bộ dáng thở phì phì gọi "Chú nhỏ" thật sự là xinh đẹp cực kỳ, cũng có lẽ là một câu "Chú nhỏ" kia lập tức gợi lên cảm giác vừa cấm kỵ lại kích thích đầy bí ẩn, ánh mắt của người đàn ông đột nhiên gia tăng, hô hấp vốn đã bình phục lại lập tức trở nên hỗn loạn dồn dập.
Diệp Dung và anh không hề có cách trở mà gắt gao dán lấy nhau, lập tức nhận ra được anh đã có biến hóa, cả người ngay tức khắc liền trở nên cứng ngắc.
Người đàn ông nằm ở phía trên cô có vẻ đang phải nỗ lực khắc chế, hô hấp thật sâu vài lần, sau đó cắn răng đứng lên, một bên đem cô bế lên đi vào trong phòng tắm, một bên trừng phạt mà nhẹ nhàng đánh một cái vào mông cô:
"Hiện tại lá gan đã lớn rồi, hử? Cái gì cũng dám nói!"
Cô gái nhỏ theo bản năng ôm chặt anh để ổn định lại thân mình, đỏ mặt đem đầu chôn ở trong ngực anh, khóe miệng bị ngăn trở lại hơi hơi giương lên.
Ba mẹ đã biết, tuy rằng vẫn chưa đồng ý, nhưng ít ra cũng không có hoàn toàn phản đối, càng không có bởi vì chuyện này mà tức giận với cô, vẫn yêu thương mình như cũ; cô tìm được người mình thích, anh cũng thích cô, cùng cô ở bên nhau... Cô trước nay cũng chưa từng cảm thấy an tâm lớn mật giống như bây giờ —— thật tốt!
......
Tuy rằng thái độ hai nhà vẫn chưa có đồng ý như cũ, nhưng đã gặp qua gia trưởng hai bên, hai nhà cũng không có cường ngạnh phản đối như vậy, điều này làm cho Diệp Dung cùng Mục Nhạc đều thở phào nhẹ nhõm.
Ngày đó vào thời điểm mấu chốt Mục Nhạc có nói "Ngày mai liền đi mua", hiển nhiên cũng chỉ là lời nói nhất thời —— ít nhất Diệp Dung cũng chưa thấy anh thật sự lôi kéo mình đi mua bao, buổi tối mấy ngày hôm nay đều rất quy củ, an phận ôm chính mình đi vào giấc ngủ, đơn thuần nói chuyện phiếm.
Ban ngày lại trở về những ngày tháng an ổn như trước kia, nhưng Diệp Dung lại cảm thấy hình như mình đã dỡ được gánh nặng ở trên người xuống, cả người đều trở nên nhẹ nhàng hơn.
Cô gái nhỏ khó có được lúc nhẹ nhàng như vậy, thu thập đồ đạc chỉnh tề, ôm con mèo đen trắng của nhà mình ra khỏi phòng, sau đó liền thấy bạn trai của mình đang cùng cha mình đang ngồi ở trong phòng khách mắt to trừng mắt nhỏ.
Diệp Thần vốn đang ngồi ở phòng khách vừa uống trà vừa đọc báo, lúc này cái chén trà đã cạn. Ông đang muốn duỗi tay ra rót thêm trà, tay còn chưa vươn ra, ấm trà đã bị một cái tay khác nhắc lên —— Mục Nhạc cầm lấy ấm trà, chu đáo giúp ba vợ tương lai thêm trà vào chén, cuối cùng còn phá lệ lễ phép cười cười với ông.
Bộ dáng kia, mười phần là bộ dáng hậu bối tới gặp gia trưởng, thoạt nhìn muốn bao nhiêu ân cần là có bấy nhiêu ân cần —— lần trước còn quản chính mình gọi anh cả, hiện tại cũng đã ý tứ tới cửa! Mục Nhạc này, ngày thường trước mặt người khác vốn dĩ chính là không có quá nhiều biểu tình gì tính cách lãnh đạm, lúc này lại bất thình lình trưng ra vẻ mặt lấy lòng với mình, Diệp Thần chỉ cảm thấy cả người đều nổi da gà, hận không thể đem người này ra đánh gãy chân rồi quăng ra ngoài. Nhưng mà khi tưởng tượng đến cảnh vợ véo lỗ tai mình "Ân cần dạy bảo" "Anh đừng có mà đi làm ảnh hưởng tới chuyện yêu đương của Dung Dung, để tự nó lựa chọn. Mục Nhạc nếu thật không tốt thì lại đánh cậu ta, bằng không nếu anh đến chết cũng không đồng ý, Dung Dung mới là thương tâm nhất!", ông không có động thủ giống như lần trước, chỉ cảm thấy trong lòng càng thêm tức giận, sắc mặt lại càng thêm trầm xuống, tờ báo trong tay cũng run lên, phát ra một trận âm thanh hơi có chút chói tai.
"Ba!" Mắt thấy bầu không khí trong phòng khách suýt chút nữa thì đánh nhau, Diệp Dung nhanh chóng mở miệng ra gọi, ba cô hiển nhiên là tâm tình cực kỳ không thoải.
Diệp Thần sắc mặt lập tức nhu hòa xuống, quay đầu lại, liền thấy con gái đã mặc chỉnh tề chuẩn bị ra ngoài. Cô hiển nhiên là đã tỉ mỉ trang điểm qua, có vẻ càng thêm xinh đẹp. Diệp Thần duỗi tay sờ sờ đầu con gái, lại nhìn Mục Nhạc một phen, sắc mặt nhịn không được lại trầm xuống.
"Ba, mẹ gọi ba đó!" Cô gái nhỏ nhanh chóng lấy mẹ ra làm cứu binh, quả nhiên thần sắc ba cô lập tức ôn hòa xuống không ít, lén lút nhẹ nhàng thở ra, đưa mắt ra hiệu cho Mục Nhạc thần sắc tự nhiên đang đứng ở một bên, ý bảo anh nhanh chóng ra ngoài trước không cần lại khơi mào tranh chấp.
Mục Nhạc rất biết nghe lời, gật gật đầu.
Dừng một chút, anh cảm thấy lễ nghĩa của mình còn chưa đủ chu đáo, lại lễ phép mở miệng hướng ba của bạn gái cáo từ: "Chúng cháu đi trước, bác trai."
Hai chữ "Bác trai" vừa thốt ra, Diệp Thần vốn đã hòa hoãn sắc mặt trong nháy mắt liền đen lại, quay phắt đầu lại hỏi anh: "Cậu vừa gọi tôi là gì?"
"Người là ba của A Dung, đương nhiên là trưởng bối rồi." Mục Nhạc thoạt nhìn cực kỳ thành khẩn, thành thành thật thật giải thích, "Chúng cháu còn chưa kết hôn, gọi ba vợ cháu sợ sẽ đường đột."