Chú Không Thể Nhẫn

Tai mèo


trước sau

Editor: Cẩm Hi

Diệp Thần nhìn nho nhã, thật ra cũng coi như đã lăn lộn trên thương trường non nửa đời người, sau lưng mọi người đều nói tính tình của ông tốt, kỳ thật căn bản chính là con hổ giấy. Nhưng mà cho dù là như vậy, ông trước nay cũng không phải một người gia trưởng phong kiến có dục vọng khống chế mãnh liệt. Thời điểm đối mặt với vợ và con gái, ông thậm chí còn hận không thể ở trước mặt hai mẹ con mở miệng, liền đem mỗi một món đồ hai người muốn đều dâng đến trước mặt hai người.

Ông làm tất cả, bất quá cũng là hy vọng người nhà của ông có thể cao hứng mà thôi.

Cho nên hiện tại, khi chính tai nghe thấy con gái nói ra bốn chữ "Con thích anh ấy", Diệp Thần trong nháy mắt không nói nên lời.

Ông hy vọng con gái hạnh phúc vui vẻ, nhưng công chúa nhỏ của ông lại nói rằng thích cái "Lão nam nhân" kia.

"Nghĩ kỹ rồi sao?" Diệp Thần có vẻ vẫn còn chưa hết hy vọng, vẫn cứ bám riết không tha mà hướng dẫn từng bước, "Dung Dung, lại suy xét thêm lần nữa đi?"

Diệp Dung khẽ nở nụ cười, ngữ khí lại kiên định ngoài dự đoán: "Ba, con đã nghĩ kỹ rồi."

Diệp Thần trầm mặc hồi lâu, rốt cuộc cũng thở dài, giống như đã có chút thỏa hiệp, nhưng lại vẫn như cũ không chịu dễ dàng buông tay, chỉ dùng thanh âm rầu rĩ mà mơ hồ ứng một câu:

"Để xem xét lại đã, rồi nói sau."

Thanh âm nghe vào, cư nhiên là có chút uể oải, rồi lại giống như mơ hồ có chút nhận mệnh.

"Mục Nhạc." Cô gái nhỏ có chút buồn cười, hồi ức từ buổi chiều chậm rãi rút đi, cong mặt mày nhẹ nhàng gọi người đàn ông đang buồn bực không vui kia một tiếng.

Mục Nhạc không có quay đầu lại, nhưng rồi vẫn không bỏ được việc bạn gái không để ý tới mình, quay đầu lại rầu rĩ lên tiếng.

Diệp Dung gãi gãi cái bụng của Tiểu Công Miêu ở trong lòng, thấy nó thoải mái đến phát ra âm thanh lộc cộc lộc cộc, một bên lại tiến đến bên tai Mục Nhạc: "Mục Nhạc, về sau không cần lại tranh cãi với ba em, chọc ông ấy tức giận, được không?"

Tuy rằng ba cô phản ứng có hơi kích động một chút, nhưng đấy cũng đều là bởi vì yêu thương cô, sợ cô lại bị người đàn ông này "Lừa gạt" một lần nữa.

"Là ba em vẫn luôn có thành kiến đối với tôi." Mục Nhạc lần này rốt cuộc không nhịn xuống được nữa phải hé răng, mi mắt hơi rũ xuống, thoạt nhìn cư nhiên là có chút ủy khuất, "Em quá bất công."

—— Trong thanh âm tràn đầy lên án, quả thực là ghen tuông ngập trời.

Tiểu Công Miêu ghé vào trên đùi Diệp Dung như là cũng có chút chịu không nổi bộ dáng này của anh, ngoe nguẩy cái đuôi kêu meo meo hai tiếng, hơi hơi nâng lên một đôi mắt mèo tràn đầy khinh thường.

Mục Nhạc duỗi tay, nhéo cái cổ của Tiểu Công Miêu sau đó đem nó nhắc tới trước mặt mình, cùng chính mình bốn mắt nhìn nhau.

Tiểu Công Miêu hình như là có chút luống cuống, giương nanh múa vuốt giãy giụa nhưng vẫn không thể tránh thoát được, một lát sau có vẻ đã trở nên suy sụp, hai tai cũng đều cụp xuống, đôi mắt mèo thẳng tắp mà nhìn chằm chằm vào chủ nhân của mình, kêu meo meo từng tiếng đáng thương đến như đang nức nở.

Diệp Dung liền đau lòng vô cùng, một phen từ trong tay người đàn ông đem Tiểu Công Miêu đoạt trở về, một bên ôm vào trong ngực cẩn thận dỗ dành, một bên vuốt ve cái bụng cho nó. Mắt thấy Tiểu Công Miêu rốt cuộc cũng thả lỏng xuống, thoải mái mà ghé vào trên đùi nheo lại đôi mắt, lúc này mới có chút tức giận mà trừng mắt nhìn Mục Nhạc một cái:

"Anh làm cái gì vậy!"

"Đến nó cũng xếp trước anh." Người đàn ông thoạt nhìn có vẻ ủy khuất bất mãn cực kỳ, dùng sức ôm chặt lấy eo cô.

Tuy biết anh chỉ là nói giỡn, nhưng Diệp Dung vẫn bị hình tượng "nhỏ mọn" này của anh làm cho sợ ngây người, há to miệng trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì. Mục Nhạc lúc này lại như là bị cái khác hấp dẫn lực chú ý, ánh mắt xoay chuyển, dừng ở trên di động của Diệp Dung, đôi mắt như là đột nhiên sáng lên, thanh âm hơi khàn hỏi cô:

"Đây là cái gì?"

Diệp Dung theo tầm mắt anh nhìn lại, sau đó lập tức đỏ mặt —— màn hình di động vẫn còn dừng lại ở trên giao diện WeChat của bốn người trong phòng ngủ các cô, đó là một tấm hình có thể thấy được rõ ràng.

"Không có gì, cái đó, chỉ là một hình ảnh mà thôi." Diệp Dung duỗi tay muốn che lại di động, ai ngờ Mục Nhạc tay lại dài như vậy, chỉ tùy tay chụp lấy, di động đã chặt chẽ bị anh nắm ở trong lòng bàn tay.

Người đàn ông một tay chế trụ cô gái nhỏ còn đang muốn giãy giụa để đoạt lại di động, một bên dù bận nhưng vẫn ung dung, rất có hứng thú đi xem cái hình ảnh kia.

Trong hình là một cô gái đeo tai mèo trên đầu, thoạt nhìn cũng không có gì đặc biệt, nhìn kỹ chú thích phía dưới Mục Nhạc mới rõ ràng, nghe nói là một loại phát minh của Nhật Bản, là đồ trang sức dạng tai mèo có thể có cảm xúc, theo cảm xúc của người dùng mà tai mèo sẽ thay đổi góc độ —— khi cao hứng cao thì tai mèo dựng thẳng lên, khi uể oải thì lập tức cụp xuống.

Đồ là do Trần Hiểu Nhu phát hiện ra, cô ấy đã phát hiện ra tấm hình kia, một lần còn gửi cho Diệp Dung, hứng thú bừng bừng mà khuyến khích: "Không biết có nơi nào bán cái này không? Nếu là Dung Dung mang lên nhất định sẽ rất rất đáng yêu!"

Diệp Dung vốn dĩ đã có một đôi mắt mèo, ngày thường khi thoảng thì giống như một con mèo nhỏ đang làm nũng lúc thì lại giống như một con mèo nhỏ đang cảnh giác, nếu như thật sự đeo cái này... trong lúc bất tri bất giác, người đàn ông đã tưởng tượng ra cảnh cô bạn gái nhỏ của mình đeo tai mèo lên, cổ họng khẽ nhúc nhích, bỗng nhiên cảm thấy càng ngày càng khát nước.

Liền thất thần một lúc như vậy, Diệp Dung rốt cục cũng nhìn thấy cơ hội đem điện thoại của mình đoạt lại, lập tức liền ấn nút nguồn, thấy màn hình hoàn toàn tối sầm lại, lúc này mới xem như miễn cưỡng nhẹ nhàng thở ra. Kết quả khi cô vừa nhấc đầu lên, lập tức liền chạm phải tầm mắt thẳng tắp của người đàn ông.

Mục Nhạc giống như đối với việc bị đối thủ đoạt lại đồ không có để ở trong lòng, chỉ là ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm cô gái nhỏ trong ngực, trong mắt như là nhảy lên hai ngọn lửa đang ngo ngoe rục rịch: "A Dung, nếu không... chúng ta mua một cái đi?"

"Nói cái gì đây!" Diệp Dung đẩy bả vai của anh, đem khuôn mặt thò qua đây của anh đẩy ra, đỏ mặt hung hăng trừng mắt nhìn anh một cái, tức giận mà ho
khan một tiếng, "Đang cùng anh nói chuyện đứng đắn đây! Không được lại đi tranh cãi với ba em, anh có nghe hay không!"

Cô hiếm khi cất cao giọng, mặt mày mang theo vài phần xấu hổ buồn bực, thoạt nhìn càng thêm có chút ngạo kiều và tùy hứng, lại giống như một con mèo nhỏ đang bộc phát tính tình.

Ánh mắt người đàn ông trong nháy mắt tối lại, có chút khó nhịn được mà tiến lại gần hôn lên gương mặt cô —— Diệp Dung trừng mắt liếc anh một cái, nhưng không có cự tuyệt.

Anh vì thế lại càng thêm được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, nụ hôn rất nhanh liền chuyển qua khóe miệng cô gái nhỏ.

Diệp Dung duỗi tay nhẹ nhàng đẩy anh một chút: "Nói chuyện đi, có đáp ứng hay không?"

"Được." Mục Nhạc duỗi tay chế trụ cổ tay cô, hôn lên mắt cô, thấy thần sắc cô gái nhỏ vừa lòng, chậm rì rì mà nhẹ giọng bồi thêm một câu, "Bất quá, em cũng phải đáp ứng ——"

Anh vừa nói, tầm mắt vừa rơi xuống màn hình di động đã tối đen, thấp giọng nói: "Thoạt nhìn cũng không tồi, mua một cái đi."

Thời điểm anh nói lời này, đáy mắt lộ ra sự hưng phấn và hứng thú một cách trần trụi.

Diệp Dung bị anh nhìn đến quả thực có chút phát sợ, nhất thời liền theo bản năng mà co rúm lại một chút, mãnh liệt lắc đầu.

"Ba vợ đối với tôi có thành kiến." Mục Nhạc nhíu nhíu mày, có chút bất mãn mà trần thuật.

"Nhưng mà anh đều đã được tiện nghi!" Cô gái nhỏ lâm vào khẩn trương, ôm chặt Tiểu Công Miêu trong lòng, mặt đầy đề phòng mà nhìn Mục Nhạc, lập trường kiên định cảnh cáo anh, "Anh đừng có mà được voi đòi tiên, em, em sẽ không đáp ứng anh đâu!"

Cô nói "Được tiện nghi" là chỉ cái gì, Mục Nhạc tự nhiên sẽ không rõ ràng lắm. Suy nghĩ trong lúc nhất thời lại bị lôi trở lại ngày hôm qua, buổi tối hôm qua rõ ràng là đã được tiện nghi, hô hấp không tự giác mà có chút hỗn loạn, nhịn không được lại áp sát cô hơn một chút, tiếng nói càng thêm khàn khàn, hô hấp dường như có chút nóng rực:

"Tôi đi giải thích lại với ba vợ một chút?"

Thời điểm anh nói chuyện lông mày cùng ngữ điệu đều hơi hơi giương lên, nói là giải thích, Diệp Dung hoàn toàn có lý do để tin tưởng thật ra căn bản là anh muốn đi khoe khoang... Trên đời sao lại có người không biết xấu hổ như thế, Diệp Dung trong lúc nhất thời đều có chút phát ngốc, qua một hồi lâu mới chậm rãi phục hồi lại tinh thần, chỉ vào Mục Nhạc nói "Anh" nửa ngày, cuối cùng vẫn chỉ có thể thở phì phì mà "Hừ" một tiếng, căn bản là không muốn lại để ý đến anh.

......

Vài ngày sau là sinh nhật bốn mươi chín tuổi của Mục Lĩnh —— dựa theo tập tục địa phương, phùng chín là đại thọ, tuy rằng Mục gia không có ý định phô trương, nhưng nhìn chung cũng không thể quá mức phô trương, rốt cuộc sáng sớm liền tới khách sạn để đặt lô ghế, nhưng khách khứa lại không nhiều lắm, tổng cộng cũng chỉ có "Người một nhà" Mục gia và Diệp gia mà thôi.

Đây là sau khi Diệp Dung cùng Mục Nhạc ngả bài, mọi người hai nhà lại một lần nữa tề tựu như vậy.

Chiều nay Diệp Dung có tiết, sau khi tan học Mục Nhạc liền đón cô tới khách sạn ăn cơm chiều.

Thời điểm hai người vào cửa, phòng thuê vốn đang hòa hợp nói chuyện với nhau như là đột nhiên liền yên lặng lại, tầm mắt mọi người trong nháy mắt đều tập trung ở trên đôi tay đang giao nhau của hai người.

Mục Nhạc trước tiên liền cúi đầu đi nhìn cô gái nhỏ bên cạnh mình.

Diệp Dung có chút khẩn trương, nhưng lại không có buông tay Mục Nhạc ra, ngược lại như là còn cầm chặt thêm một chút, sau đó giống như ngày thường ngoan ngoãn mà cười cười, lễ phép chào hỏi mọi người.

Chờ cô chào hỏi mọi người xong, Mục Nhạc thần sắc như thường cũng cùng mọi người chào hỏi. Diệp Dung lúc này đã thấy được ba mẹ, lập tức ngoan ngoãn mà ngồi xuống bên cạnh ba mẹ. Mục Nhạc chỉ tùy ý nhìn qua thần sắc của mọi người, ngay sau đó mặt đầy thản nhiên ngồi xuống bên còn lại cạnh Diệp Dung, vẻ mặt tự nhiên đến không có nửa điểm xấu hổ, phảng phất như đây là chuyện đương nhiên.

Sau đó anh dừng một chút, mắt thấy chén trà của Diệp Thần đã thấy đế, lập tức liền duỗi tay xách ấm trà, cực kỳ có ánh mắt mà giúp mẹ vợ cùng với ba vợ tương lai rót trà, sau đó lại giúp Diệp Dung rót một ly nước sôi để nguội —— Diệp Dung uống lên trà sẽ phá lệ nâng cao tinh thần, buổi tối nhất định sẽ không ngủ được, Mục Nhạc sợ cô buổi tối mất ngủ nghỉ ngơi không tốt, dường như chưa bao giờ cho cô uống trà, sau đó lại ôn nhu dặn dò Diệp Dung cẩn thận không nóng.

Chờ đến đến khi làm xong, lúc này anh mới không chút hoang mang mà rót cho mình một chén trà, một bên còn không quên phân phó người phục vụ đi lấy thêm một ít nước trà.

Một loạt động tác này quả thực tự nhiên giống như nước chảy mây trôi, chu đáo như một người con rể tiêu chuẩn hướng cha mẹ bạn gái xum xoe, nhìn mọi người Mục gia ở đây dường như đều đã có chút ngốc.

Mục Nhạc người này, từ nhỏ chính là "Con nhà người ta" điển hình, tất cả mọi thứ đều ưu tú. Nhưng cũng chỉ có người trong nhà mới biết, thật ra anh so với đứa trẻ to xác cũng không kém bao nhiêu, tuy rằng không nháo không gây rắc rối, nhưng lại làm cho cha mẹ trong nhà —— đặc biệt là mẹ anh, buồn thúi ruột. Khi nào thì gặp qua bộ dáng anh ân cần "Ngoan ngoãn" như vậy?

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện